0852 - Trang 195

… …

Lục Cường trở về nhà là ba giờ chiều, tâm trạng u ám, anh gối cánh tay

nằm trên giường, muốn nhắm mắt ngủ lại hiện lên chuyện năm đó, bi
thương dày vò, không biết làm thế nào để vượt qua, đó là lần đầu tiên anh
hối hận mình đi sai đường, nhưng có điều không ai cho anh cơ hội trọng
sinh.

Bên cạnh là cái bàn cũ kỹ, cao hơn chiếc giường nửa mét, Lục Cường

giương mí mắt nhìn qua, liếc vào túi chuyển phát nhanh nằm ở góc bàn,
bên trong có một tờ chi phiếu và một đống giấy vụn, ném ở góc đó đã mấy
tháng trời cũng không nhặt lên. Anh nâng tay che mặt, ngón trỏ chậm rãi
làm động tác mở bật lửa.

Cơn nghiện thuốc dày vò, anh chống cánh tay dựa vào vách tường, gấp

chân. Anh ngủ trên một chiếc giường đơn độc, bên cạnh chính là cửa sổ,
anh trú ở tầng một, ngoài cửa sổ còn vang lên vài tiếng vui đùa ầm ĩ của trẻ
nhỏ và người dân chuẩn bị đi chợ.

Anh thu hồi tầm mắt, trực tiếp mở bật lửa.

Hút một điếu thuốc, cuối cùng cũng ngủ.

Không biết qua bao lâu, điện thoại di động vang lên, chớp mắt một cái,

đột nhiên anh từ trên giường ngồi dậy, đầu chảy mồ hôi.

Sắc trời ngoài cửa dần dần tối, anh với tay lấy điện thoại, bác Lý gọi, đã

sáu giờ tối, ông đợi anh đến thay ca đã hơn một giờ.

Mười phút sau, Lục Cường xuất hiện, bác Lý trách móc: “Cháu làm gì

mà bây giờ mới đến?”

“Ngủ quên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.