0852 - Trang 196

“Oắt con, ban ngày ban mặt ngủ cái gì.” Bác Lý thay quần áo xong, nói:

“Bác phải đi rồi.”

“Chờ đã.”

Bác Lý “Chao ôi” một cái, giơ chân lên sốt ruột về nhà.

Lục Cường xoay người, nghe thấy có người chào hỏi bác Lý: “Sao giờ

này bác còn chưa tan ca?”

Bác Lý nhìn đối phương một lúc, ngạc nhiên hỏi: “Ôi! Đây không phải là

tiểu Lưu sao? Lâu ngày không gặp… Hôm nay cháu trở về là muốn tìm tiểu
Lô?”

Lục Cường dừng bước chân, quay đầu nhìn người đàn ông đứng trước

cổng, khuôn mặt lạ hoắc, tóc hơi dài, mày rậm mắt to sáng ngời, anh ta mặc
một bộ đồ vest màu đen, nhìn lại có chút đơn bạc.

Người nọ cúi thấp đầu: “Cô… cô ấy vẫn còn sống ở đây ạ?”

“Có chứ, vẫn ở đây…” Bác Lý trì độn một lát: “Vừa rồi bác thấy con bé

đã trở về.”

“Cám ơn bác.”

Người nọ mất tự nhiên cười cười, nhấc chân đi vào trong. Anh ta đi qua

người Lục Cường, theo bản năng nhìn về phía đó, bất ngờ bắt gặp một đôi
mắt lạnh lẽo.

Anh ta thân thiện gật đầu, Lục Cường mặt không biểu cảm.

Người đã đi xa, bác Lý nhìn xung quanh, Lục Cường hỏi: “Bác Lý,

người đó là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.