Lô Nhân lo lắng sự việc càng náo càng lớn, chạy nhanh đến nắm tay Lục
Cường: “Đừng đánh nữa, để em nói chuyện với anh ta.”
Lục Cường liếc cô một cái, thả lỏng tay.
Lưu Trạch Thành bụm mặt, lui liền hai bước.
Lô Nhân nói: “Vô luận là nguyên nhân gì, hi vọng lần sau anh đừng tới,
cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, chuyện quá khứ không muốn nhắc lại,
càng không muốn nhìn thấy mặt anh.”
“Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em và hắn ta là quan hệ gì?”
“Không quan hệ.” Cô thốt lên, phát hiện mình nói sai, nhanh chóng sửa
lại: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Lục Cường nhìn về phía Lô Nhân, cô cúi đầu cũng không đáp. Lưu
Trạch Thành khẽ nheo mắt, biểu cảm này anh ta không thể nào giải thích,
nó là tư vị gì, chắc chỉ có bản thân anh ta hiểu rõ.
“Em nhất định sẽ hối hận.” Lưu Trạch Thành nói.
“Hối hận hay không cũng không liên quan đến anh, anh đi đi.”
Lô Nhân kéo người Lục Cường vào nhà, đóng cửa, ánh sáng đổ vào căn
phòng một dải dài hẹp, cuối cùng biến mất.
… …
Cửa đóng chặt, chỉ ngửi thấy một mùi cháy, Lô Nhân giật mình cầm
muôi chạy tới phòng bếp tắt gas, đồ ăn trong nồi cháy khét, mùi hăng bốc
lên.
Cô đặt nồi vào bồn rửa nước, ánh mắt nhìn vòi nước, không biết nghĩ cái
gì. Cách một lát, cô xoay người, bước chân lui liền vài bước.