0852 - Trang 302

Kỳ thực Lục Cường hiếu rõ: “Chỉ cãn như thế?”

Khưu Chấn ngập ngừng mím môi, ánh mắt trốn tránh: “ừ...” Lổm bấm:

“Rốt cuộc vl sao cô ấy lại trốn tránh em?”

“Vì sao em còn không hiếu?”

“Anh.” Khưu Chấn đứng dậy: “Không phải là anh đang trách em?”

Lục Cường xoay tay cầm cửa, dừng một lát, nóỉ: “Không trách.”

Đây là ỉời nói thật.

Từ quán cơm đi ra, Lục Cường đón xe ở ven đường, trên đường bác Lý

điện thoại đến chờ anh thay ca, anh bảo bác Lý cứ khóa cửa trở về trước.

Anh xuống xe, đối diện là một cái mương, xa xa đều là đồng ruộng, mặt

nước phập phồng, bên bờ đã kết băng.

Lục Cường bước qua, khuỷu tay chống lan can. Sắc trời tối đen như

mưc, đối diện là đèn đuốc xán lạn, gió cuốn theo mùi tanh dưới mương thổi
vào mặt, khói thuốc lượn lờ xung quanh.

Anh rít một hơi, dập tắt.

Phía bờ bên kia lẻ tẻ những tia sáng, nước sông đục ngầu. Lục Cường

nhìn chằm chằm về phía trước, đằng kia có một điểm sáng, qua một lúc lâu,
người câu cá lật đật đứng dậy, mặt hồ tung tóe.

Lục Cường thu hồi tầm mắt, dựa lưng tiếp tục hút thuốc. Anh khẽ nhếch

miệng, híp mắt, lại hít vào một hơi, đối diện là một tiệm cơm, giá cả bình
dân, khói dầu trộn lẫn gió sông, hương vị thật sự đặc biệt.

Cuối cùng anh đã từ bỏ, thậm chí hiểu ra không thể nào hạ thủ. Nhìn

người đi đường phía trước vội vàng bước qua, quần áo tóc tai bị gió thổi rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.