loạn.
Lục Cường hút điếu thuốc thứ ba…
… …
Đêm nay anh không đi đến phòng an ninh, về nhà đã là giữa khuya,
phòng ngủ tối đen như mực, ánh trăng ngoài cửa sổ ảm đạm chiếu vào song
cửa.
Trên giường có người đang nằm, Lô Nhân không đợi anh, chợp mắt ngủ
say.
Tinh thần anh đột nhiên suy sụp, anh không bật đèn, thay quần áo, sau đó
nhanh chóng tiến vào trong chăn.
Phía sau có động tĩnh, Lô Nhân giật mình nháy mắt thanh tỉnh, phản xạ
có điều kiện muốn ngồi dậy, có người ấn cô xuống, ôm chặt thắt lưng cô
kéo vào lòng.
Tim cô đập thình thịch: “Lục Cường?”
Nửa ngày sau anh mới đáp: “… Là anh.” Nhắm mắt lại, cằm cọ vào đầu
cô.
Lô Nhân nhẹ nhàng thở ra, đầu cũng không quay lại. Sợ hãi qua đi, cảm
quan dần dần trở nên rõ ràng, nhiệt độ cơ thể đột nhiên lạnh băng, né tránh:
“Người anh rất lạnh.”
Lục Cường không những không nhích người, tham lam thu lấy độ ấm
của cô: “… Ừ.” Giọng nói khàn khàn.
Lô Nhân lặng lẽ mở to đôi mắt. Vài phút qua đi, nhiệt độ cơ thể dần dần
ấm lại, thậm chí vượt qua độ ấm bình thường, giống như lò hỏa.