0852 - Trang 324

Lô Nhân ngồi trên ghế, quần áo trên người vẫn chưa thay, cổ áo che

khuất cả cằm.

Khóa cửa chuyển động hai tiếng, theo sau là tiếng bước chân, Lô Nhân

nghiêng đầu nhìn nhìn, ánh mắt cô quạnh. Lục Cường đứng trước cửa, anh
nhìn trên người cô, một hồi lâu anh mới cởi ra áo khoác bước vào.

Anh vỗ vỗ trán, ngồi trước mặt cô: "Trở về khi nào?"

Lô Nhân dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng anh, nhếch môi, mí mắt sưng đỏ.

Giọng anh chậm dần: "Tìm em cả đêm, đi đâu vậy?" Anh nâng mí mắt,

cái trán nổi gân xanh nhợt nhạt, đáy mắt đen thùi, trong mắt còn hiện lên tơ
máu.

Lô Nhân nhẹ giọng: "Không đi đâu cả, từ đồn cảnh sát em về đây luôn,

về đây vẫn không thấy anh, đợi lâu quá nên mới gọi điện thoại cho anh."

"Lạnh không?" Lục Cường nắm tay cô xoa xoa.

Lô Nhân vội vàng rút tay về, ngón trỏ căng thẳng chà chà quần jeans.

Cả người anh cứng đờ, khóe môi khẽ nhếch, cười gượng gạo, dứt khoát

buông tay: "Chạm vào một chút cũng không được?"

Cô lãng tránh tầm mắt của anh.

Anh khẽ cười một tiếng, hít một hơi, đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên

cạnh: "Ghét anh rồi sao?"

"Có phải bây giờ em cảm thấy anh hạ lưu biến thái, là cầm thú đúng

không?" Lục Cường dựa vào ghế, cúi người, cánh tay tùy ý khoát lên chân.

Dưới chân còn một đống tàn thuốc, cô không có tâm trạng dọn dẹp, cứ

ngồi như rất lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.