0852 - Trang 360

tay, cuối cùng anh ấy mới chịu nói thật là mình gánh tội thay cho người
khác.”

Lô Nhân sợ Tiền Viện Thanh ngắt ngang lời mình, cô nói một hơi.

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, cô không khóc nữa, vụng trộm liếc mắt

nhìn Tiền Viện Thanh.

Tiền Viện Thanh thảng thốt hỏi: “Cái gì?”

Lô Nhân thuật lại câu chuyện.

Lúc này thời gian đã trôi qua rất lâu, Tiền Viện Thanh không có phản

ứng gì, một hồi lâu bà mới nâng tay tắt đèn.

Sau khi tắt đèn, hai người vẫn chưa nhắm mắt.

Lô Nhân dần dần chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã là hừng đông, cô từ

trên giường ngồi dậy.

Kim đâm vào tay Tiền Viện Thanh, bà mút mút đầu ngón tay: “Cháu làm

tôi giật cả mình.”

Lô Nhân nhớ tới đây là nhà của Lục Cường, nói: “Cháu xin lỗi ạ, cháu

không cố ý.” Cô nghiêng đầu nhìn, thái độ của bà thay đổi tốt hơn hôm qua
rất nhiều.

Tiền Viện Thanh không để ý đến Lô Nhân nữa.

Cô dời tầm mắt mới chú ý tới trong nhà còn có thêm một người. Má

Vương sáng sớm đã chạy qua đây, lúc này đang phụ trách bếp lò.

Má Vương cười hỏi: “Tỉnh rồi hả?”

“Dạ.” Lô Nhân cười xã giao, vội vàng đứng dậy: “Để cháu giúp thím.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.