0852 - Trang 397

Lục Cường cùng Lô Nhân đợi ở khu chờ, mười phút trôi qua, bọn họ dần

dần lái ra khỏi làn xe sân bay.

Lô Nhân tháo khăn quàng cổ, cúi đầu khẽ quấn lại, tầm mắt vô tình liếc

ra ngoài cửa sổ, xe chạy khỏi cổng sân bay, rất nhiều xe tư nhân đang đậu,
cô ngồi ngay ngắn, lại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một lần nữa.

Lục Cường chú ý, hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Cô im lặng một lát, ngón tay nhẹ nhàng để trên cánh cửa: “Là anh ta.”

Lục Cường giương mắt nhìn theo hướng Lô Nhân vừa nói. Chiếc xe bên

cạnh vô cùng nổi bật.

Tốc độ xe chạy rất nhanh, thoáng một cái đã lướt qua mặt bọn họ, Lô

Nhân ngồi ngay ngắn trở lại, nghiêng đầu nhìn Lục Cường, Lục Cường
sớm đã thu hồi tầm mắt, khẽ dựa lưng ghế.

Lô Nhân liếm liếm môi, nói: “Cô gái kia em mới vừa gặp.”

Lục Cường phụ họa ừ một tiếng.

“Ở toilet sân bay, cô ấy lén lút hút thuốc, sau đó đụng trúng người em…

nhìn cô ấy không được khỏe lắm, không nghĩ tới lại đi cùng anh ta.”

Lục Cường hỏi: “Có mệt không?”

“Không ạ.” Lô Nhân tùy ý đáp. Cảm thấy gương mặt kia đặc biệt quen

thuộc, giống như đã từng gặp qua.

“Tối nay có muốn ra ngoài ăn không?”

“Em muốn ở nhà nấu cơm.” Lô Nhân nhích người lại gần Lục Cường,

anh giơ tay ôm cô vào lòng, nghe cô hỏi: “Cô gái kia anh có quen không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.