Anh không muốn lừa gạt cô, càng không muốn cô nghĩ nhiều, nhắm mắt
lại, dường như không nghe thấy.
Cô dựa sát ngực anh, nỗ lực hồi tưởng, bỗng dưng nhớ lại cái đêm gió
tuyết, cô ở đồn cảnh sát nhìn thấy Đàm Vi dẫn hai người đi ra, ngày đó Ngô
Quỳnh mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc ngắn ngang vai, gương mặt xinh đẹp,
ngũ quan nhu hòa.
Cũng chính là đêm hôm đó, Đàm Vi nói cho cô biết sự thật.
***
Cuộc sống rốt cuộc cũng trở về quỹ đạo ban đầu, Lô Nhân xin phép nghĩ
quá nhiều, công tác chồng chất như núi, hơn một tháng sau cô mới bắt đầu
rảnh rỗi.
Trên hành lang Lô Nhân ngẫu nhiên gặp Trần Thụy, hai người không tiếp
xúc trong công việc nên rất khó chạm mặt, từ lúc cùng Lục Cường xác định
mối quan hệ, cô thản nhiên nói cho Trần Thụy biết, anh ta là người thức
thời, sau đó cũng không dây dưa.
Hàn huyên vài câu, Trần Thụy nói mình đã có bạn gái, quen biết nhau
trong kỳ nghỉ.
Lô Nhân thay anh ta vui mừng, lại không ngờ thời gian trôi qua quá
nhanh, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một cái tên, đối với cô Trần Thụy là
một người tốt, cô và Lưu Trạch Thành vừa mới chia tay, ban đầu cho rằng
ngoại trừ anh ta thì cô sẽ không gặp được ai thật tình như vậy, cho dù
không dành tình cảm cho anh ta nhưng cô vẫn khắc sâu trong lòng.
Nhoáng một cái đã qua một năm, bên cạnh cô giờ đã có người khác, lúc
ban đầu cô còn không ngờ đến sự thay đổi này.