0852 - Trang 441

“Cảm xúc khi ấy thế nào?”

“Trời tối quá, không để ý.”

“Vậy hai người làm gì?”

“Hút một điếu thuốc, đợi không đến mười phút.”

Câu trả lời của anh quá mức ngắn gọn, không biết thật giả.

Đàm Vi không khỏi hừ lạnh: “Tôi không tin hai người không nói gì, rạng

sáng chỉ đi gặp mặt? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”

Lục Cường cúi thấp đầu, cũng không trả lời.

Đàm Vi tức giận ném cây bút trong tay: “Thái độ của anh là sao hả?

Không phối hợp điều tra, có biết chúng tôi có quyền giữ anh lại không hả!”

“Đàm Vi!” Lão Hình ngắt lời: “Hôm nay đến đây thôi. Cháu xem lại

phần thẩm vấn một chút, đi thăm dò camera ở Lư Châu.”

Ông quay đầu nói với Lục Cường: “Cậu có thể đi rồi, cảm ơn đã phối

hợp. Thời gian này tốt nhất cậu không được rời khỏi Chương Châu, chúng
tôi sẽ mời cậu về đây bất cứ lúc nào.”

Lục Cường đứng lên, gật đầu một cái.

Anh không muốn lưu lại đây chút nào, sốt ruột mở cửa đi ra ngoài.

***

Rạng sáng, đồn cảnh sát không còn nhiều người, hành lang ảm đạm

không một tiếng động.

Lục Cường liếc mắt nhìn thấy trên băng ghế có người. Lô Nhân khoanh

tay trước ngực, đầu cúi thấp, tựa hồ đang ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.