Trong lòng Lô Nhân trống rỗng, đầu ngón tay siết chặt không biết nên
làm gì. Cô lãng sang một vấn đề khác: “Bác gái, thật sự bác không muốn đi
ra nước ngoài cùng với bọn cháu sao?”
“Không đi.”
Lô Nhân cắn môi, nói: “Lục Cường hi vọng bác có thể thay đổi chủ ý.”
Tiền Viện Thanh nói: “Đừng khuyên tôi, tôi sẽ không đi.”
“Có thể nói nguyên nhân không ạ?”
Tiền Viện Thanh nhìn Lô Nhân, cho tới bây giờ Lô Nhân vẫn luôn nhẫn
nại.
“Đó là nhà của tôi, làm sao tôi có thể đi.”
“Chúng ta còn có thể trở về.”
Tiền Viện Thanh lắc đầu mỉm cười. Một trận gió thổi xì xào, vài sợi tóc
bạc của bà bay phấp phới.
“Tôi già rồi, làm sao bây giờ?”
Lô Nhân ủ rũ.
Tiền Viện Thanh nói: “Là nó ngu dốt làm chuyện điên rồ thay người
khác gánh tội, bố nó đột tử thật không đáng giá.” Bà thở dài một hơi, dựa
lưng vào ghế, cách một lát tiếp tục nói: “Lục Cường đã không thể ở cạnh
ông ta, nếu tôi đi cùng, nơi này chỉ còn một mình ông ta.”
“Cháu hiểu hay không?”
Tiền Viện Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Lô Nhân, tròng mắt Lô Nhân
đen láy, cô cúi đầu: “Hiểu ạ.”