0852 - Trang 564

Lục Cường nói: “Chị dâu mày.”

Nháy mắt Căn Tử liền hiểu, vỗ đùi: “Thật sao?” Sau đó cậu cười rộ lên,

ý tứ hàm xúc không rõ giơ thẳng ngón cái: “Anh, anh thật sự thông minh.”

Căn Tử trở về liền quay lại Hoài Châu, thực hiện theo lệnh Lục Cường

phân phó.

Thoáng một cái đã đến đêm trừ tịch(1).

(1) Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các

gia đình xum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và
tiễn trừ năm cũ.

Phòng giam hôm nay giăng đèn kết hoa, mọi người chúc mừng qua lại,

buổi tối được ăn sủi cảo, ngồi ghế xem tiệc tối.

Trong ngục giam hiếm khi nào náo nhiệt như vậy, so với lúc bình thường

cũng tắt đèn trễ hơn.

Giữa khuya, Lục Cường không ngủ được, anh nhìn những ngôi sao nhỏ

ngoài cửa sổ thông hơi trên tường, nơi này cách xa nội thành, nghe không
được tiếng pháo nổ, cũng không nhìn thấy pháo bay tung tóe, yên tĩnh dị
thường. Anh nhớ tới tết âm lịch năm trước, cô ở nhà cậu, còn anh đang trên
đường về quê.

Năm nay bọn họ cũng chia lìa như năm ngoái, anh ở trong tù, cô cách

anh hơn tám nghìn cây số.

Lục Cường đột nhiên nghĩ đến đứa con chưa xuất hiện hình hài, thậm chí

trở mình mấy lần cũng không buồn ngủ.

Người ở giường bên cạnh ló đầu nhỏ giọng hỏi: “Cậu sao vậy?”

Lục Cường nói: “Ngủ không được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.