0852 - Trang 97

Lô Nhân theo bản năng cúi đầu, cánh tay anh ta giống như thép, gắt gao

mắc kẹt ở dưới ngực cô.

Xe đi dọc theo đường thẳng, dần dần ổn định.

Tai Lô Nhân nóng bừng, gỡ tay mình ra khỏi cánh tay anh ta.

Anh ta nói: “Đừng cử động.”

Lô Nhân nghiêng đầu ngạc nhiên: “Là anh sao?”

Lục Cường nhíu mày: “Tôi nghĩ em đã sớm nhìn thấy.”

“Không......” Lô Nhân thì thầm. Anh đứng đằng sau cô, cả người cô đều

dựa vào anh, anh đứng ở dưới bậc thềm nhưng chiều cao của cô vẫn thua
anh.

Cô lại gỡ cánh tay anh: “Buông ra trước đã.”

“Đã bảo đừng cử động.” Lúc nói chuyện còn thổi nhiệt khí vào lỗ tai cô:

“Con đường phía trước vẫn còn gồ ghề.”

Xe dừng ở trạm kế tiếp, có người xuống xe có người lên xe.

Lục Cường nhấc cánh tay, xách cô đứng lên, nhấc chân đi lên bậc thềm.

Hai người đứng sóng vai nhau, cánh tay anh tự nhiên nâng lên một chút,
ngón cái giật giật, Lô Nhân cắn chặt môi, cố gắng chế trụ thân thể. Trong
xe vốn chật chội, động tác anh lơ đãng nhưng dưới tình huống này tìm
không ra tật xấu, trong lòng Lô Nhân tức giận, bị anh ôm cả người anh như
dán vào lưng cô.

Lô Nhân âm thầm chửi mắng, hạ mắt xuống.

Xe chạy đến trạm, Lục Cường cúi đầu hỏi: “Mỗi ngày đều đi làm thế

này?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.