1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 110

Đối với cô, ba còn xa lạ hơn nữa, một năm ba cũng chẳng nói được với

cô mấy câu.

Đầu dây bên kia từ đầu tới cuối luôn là những tiếng tít dài, không phải

máy bận mà là chưa có ai nghe máy. Cô ngồi sụp xuống ở góc tường và liên
tục nghịch những viên sỏi nhỏ. Bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói vang lên
từ đầu dây bên kia: “Xin chào, xin hỏi ai gọi đấy ạ?”

Giọng nói dịu dàng ấy đã làm dịu đi sự căng thẳng sốt ruột của cô, “Mẹ

ơi.”

“Tây Tây?” Mẹ cô hơi kinh ngạc.

“Vâng…”

“Chơi ở Thành Đô có vui không?” Mẹ nói chuyện với cô cứ như hai

người có địa vị ngang nhau, như người lớn nói chuyện với người lớn vậy.

“Có ạ…” Cô muốn nói với mẹ rằng hôm nay con bị tai nạn xe, con sợ

lắm, nóc ô tô cũng bị giật tung ra, nhưng sau một hồi đắn đo, cô chỉ hỏi mẹ
rằng: “Mẹ ơi, bao giờ mẹ mới về nhà ông nội thăm con?”

“Một thời gian nữa nhé.”

Cô không đáp, mãi một lát sau mới nói: “Con mua đồ ăn vặt ở Thành

Đô cho mẹ nhé, chẳng phải mẹ vốn rất thích ăn cay đó sao? Mẹ của Noãn
Noãn nói…” Nước mắt lăn dài xuống má không thể kiềm chế nổi, cô ngồi ở
đó khẽ nói, “Mẹ của Noãn Noãn bảo rằng, đồ ăn ở đây đều rất cay, ngon
lắm mẹ ạ.”

“Được.”

“Thế con cúp máy đây, con chào mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.