1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 131

Cô cúi đầu, nỗ lực căn dặn bản thân: Tuyệt đối không được đỏ mặt, tuyệt

đối không được nhé bạn Kỷ Ức.

Và thế là cô lên xe.

“Chúng ta đi đâu ạ?” Kỷ Ức nhìn theo hướng xe đi, có vẻ như không

phải ra ngoài viện.

“Đến bãi tập dã chiến.”

“Dạ?” Kỷ Ức kinh ngạc.

Đến đó làm gì thế? Ở đó ngoài những người lính hoặc trẻ hoặc già canh

gác ra thì đến đèn còn chẳng có mấy ngọn được bật đâu.

Xe mới đi tới nơi cách cổng vào khu luyện tập tầm một trăm mét là đã có

lính đi ra, họ dùng đèn chao một vòng, khi xác định biển số xe của Quý
Thành Dương là của viện thì lập tức hết căng thẳng ngay. Nhưng đêm hôm
nếu không có sắp xếp hoặc thông báo trước mà cứ tự động lái xe tới đây
như anh thì đúng là chuyện hiếm có.

Tân binh khi nhìn biển số xe chỉ biết là của viện nên định chặn họ lại để

hỏi cho đúng thủ tục, nhưng những người lính lão làng thì lập tức nhận ra
biển số xe này thuộc về gia đình nào nên rất tự giác nhường đường và chỉ
hỏi một câu rằng có cần phải bật đèn không.

Quý Thành Dương cảm thấy không cần thiết nên cứ thế lái thẳng vào bên

trong.

Xe họ đi ngang qua khu luyện tập dò khí độc, bắn tỉa, không kích...

Xe chầm chậm dừng lại tại một bãi đất có tầm nhìn rộng rãi, trong bóng

tối cô chẳng thể phân biệt được biên giới, “Nào, đổi chỗ cho anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.