1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 132

“Đổi chỗ ư?” Để làm gì thế?

“Anh dạy em lái xe.” Anh nói ngắn gọn.

Tất cả mọi nỗi khó hiểu suốt dọc đường đi cuối cùng đã được giải đáp.

Cô nhìn anh xuống xe, đi sang chỗ cô ngồi và mở cửa ra, cuối cùng cô

cũng tiếp nhận được điều bất ngờ này.

Thế là dưới sự giám sát của Quý Thành Dương, cô đã thật sự ngồi vào

ghế lái xe, cô nắm chặt chiếc vô lăng vẫn còn thoảng hơi ấm của anh.

Quý Thanh Dương có vẻ rất kiên nhẫn, anh dạy cô rất tỉ mỉ, cuối cùng

khi thấy cô căng thẳng quá đỗi, bàn tay siết chặt vô lăng đến mức nổi hết
gân lên, anh liền bật cười: “Em cứ coi như đang lái xe đồ chơi, ở đây đâu có
ai, không sao đâu.”

Nào phải chỉ là không có người, ở đây còn không có cả đèn nữa.

Ngoài đèn xe ra chỉ có ánh trăng chiếu xuống đủ để soi rõ một vài hình

dạng xa gần.

Đêm đã khuya, bốn bề vắng lặng ghê người, nếu như không có anh ngồi

bên, chắc cô đã sợ khiếp vía rồi.

Nhưng có vẻ anh cũng hiểu rõ một học sinh cấp ba lo sợ điều gì, một bãi

luyện tập không có bất cứ chướng ngại vật nào, không có người quan sát,
không có ai bình phẩm đúng sai, không có người qua đường khiến cô bồn
chồn lo lắng, chỉ có duy nhất một người phụ trách chuẩn bị tất cả mọi thứ
để cô thoải mái vui chơi.

Anh lại nhắc cô đạp nhẹ chân ga để quen với cảm giác này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.