1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 142

như đang nằm ngửa, trong tầm mắt cô, ngoài bầu trời thì chỉ có anh.

Sống mũi cao thẳng của anh, và cả đôi mắt…

Anh bỗng chạm nhẹ vào cánh tay cô và chìa lòng bàn tay về phía cô. Kỷ

Ức lập tức run rẩy đặt tay lên đó và nắm chặt lấy ba ngón tay anh.
Ngay trong giây phút cô định nói rằng mình rất sợ hãi thì cả người cô đã lao
thẳng xuống dưới với một tốc độ kinh hoàng.

Dốc cao đầu tiên chính là nơi cao nhất và cũng đáng sợ nhất.

Thực ra sau đó có xoay chuyển thế nào cô cũng chẳng còn cảm giác gì

nữa, bởi lẽ cả người cô đã cứng đờ lại vì sợ hãi, cô chỉ còn biết nắm chặt lấy
ba ngón tay anh, mắt cũng nhắm chặt không dám mở ra, bên tai là tiếng gió
vù vù. Cuối cùng khi đã dừng lại, cô vẫn không hề có chút phản ứng nào,
mãi cho tới khi thanh chắn bảo hiểm được nâng lên, cô chợt nghe thấy
có tiếng khóc của một cô gái vang lên phía sau…

Cô mở choàng mắt, trong tầm nhìn mơ màng chỉ có nụ cười đầy thích

thú của anh.

Quý Thành Dương nhìn cô đang ngồi đầy ngơ ngác, rồi lại nhìn cô gái

đang khóc phía sau, sau đó anh dang tay ra, bế cô xuống khỏi ghế, rồi dắt
tay cô xuống từng bậc chỗ cửa ra.

Mãi cho tới khi chạm đến mặt đất và đứng trên mặt sàn xi măng nóng

rẫy, cô mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn.

Họ đứng tại ranh giới giữa ánh nắng và bóng mát của cây, Quý Thành

Dương vừa rút một điếu thuốc trong bao ra định đưa lên miệng thì Kỷ Ức
chợt lẩm bẩm: “Suốt đời này em sẽ không ngồi tàu lượn nữa đâu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.