1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 161

Quý Thành Dương vốn định nói đùa vài câu nhưng chợt dừng lại, anh có

thể cảm thấy phần mềm mại trước ngực cô đang chạm vào mình, khu vực
ấy cứ phập phồng theo từng hơi thở mạnh của cô. Anh sững người một
thoáng rồi lùi lại sau mấy bước, định thả cô xuống, nhưng bỗng phát hiện
ra cô lại ôm lấy cổ mình.

“Chiều nay em cứ nghe đi nghe lại một bài hát, sau đó thì anh chợt xuất

hiện, trùng hợp cực kỳ.” Mặt cô đỏ bừng và cứ thế bất giác tuôn ra những
lời mà trái tim mình muốn nói, “Đó là bài Bỗng nhiên của Mạc Văn Úy, lời
bài hát... viết cực kỳ hay!”

Anh nghe vậy có hiểu được không? Những người đã nghe qua bài này

chắc hẳn đều sẽ hiểu chứ?

Chỉ số thông minh của anh cao vậy, chắc anh sẽ hiểu được những ám chỉ

như thế này chứ?

Cho dù thời gian có dừng lại, cho dù sinh mạng chỉ như cát bụi... chỉ

càng khiến chúng ta thêm tin tưởng vào tình yêu.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Ức tỏ tình trong suốt mười lăm năm qua. Thậm

chí khi cô nói ra câu này, trong đầu cô đã nghĩ đến rất nhiều người, thậm chí
cô nghĩ đến cả Noãn Noãn. Cô không dám tưởng tượng xem Noãn Noãn và
mẹ của Noãn Noãn nếu nghe thấy cô nói những lời này liệu có sợ chết
khiếp không? Người mà cô đang phải đối diện chính là chú ruột của cô bạn
thân thiết nhất, điều đó còn đáng sợ hơn là việc thích những tên côn đồ như
Tiêu Tuấn và Phó Tiểu Ninh.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, bất giác hít vào một hơi...

Quý Thành Dương bế cô trên tay rồi lại lùi thêm một bước để tránh

những đợt sóng cứ không ngừng xô tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.