1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 162

“Đó là bài hát được sáng tác để tưởng niệm vụ động đất lớn ở Đài Loan.”

Anh bỗng mở lời, “Khi đối mặt với thiên tai hiểm họa mới thấy sinh mạng
con người quá ư yếu ớt, bỗng nhiên, trời đất tối sầm, cả thế giới trước mắt
bỗng chốc biến mất, sụp đổ tan rã...”

Thế nên mới càng phải trân trọng những tình cảm bên cạnh mình. Nhưng

câu này anh không hề nói với cô.

Kỷ Ức thất vọng nhìn anh, cô rất bất ngờ với hoàn cảnh ra đời của bài

hát này: “Đây là bài hát vì quỹ công ích ư?”

Hóa ra những bài hát công ích cũng có thể mô tả được những tình yêu

nhỏ nhặt vặt vãnh, hóa ra không phải bài nào cũng chỉ nói về những tình
yêu bao la.

“Có thể coi là vậy, nhưng cũng không hẳn.” Anh đáp, “Nào, đeo kính

giúp anh, chúng ta quay về thôi.”

Có lẽ anh thật sự không hiểu. Kỷ Ức tự an ủi và cẩn thận giúp anh đeo

“chiếc mặt nạ” kia lên.

Cuối cùng Quý Thành Dương cũng thả cô xuống.

Cô quay về phòng khách sạn, cô bạn ở cùng phòng đã tắm xong và nằm

trên giường gọi điện cho người nhà. Khi thấy cô đi vào, cô bạn liền cười
cười, nhưng đó lại là một nụ cười cực kỳ quái dị: “Ra ngoài đi chơi với ai
thế?” Kỷ Ức có tật giật mình lại cộng thêm tinh thần bất ổn do chuyện xảy
ra khi nãy nên vớ lấy quần áo rồi chạy ngay vào phòng tắm.

Tóc chưa được sấy khô nhưng cô đã đi ra ngoài, vừa ra đến cửa cô liền

nhìn thấy bạn cùng phòng đã ăn mặc rất tươm tất. Cô bạn rất hưng phấn bảo
cô hãy nhanh chóng chọn một chiếc váy thật xinh đẹp. Các bạn và các nhà
nghệ thuật trẻ cùng giao lưu hôm nay đã đặt chỗ ở quán bar trong khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.