1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 251

Mãi cho tới khi ba mẹ của Vương Hành Vũ đi về, Triệu Tiểu Dĩnh mới

lao tới nắm lấy tay cô định nói gì đó. Nhưng chưa kịp nói thành lời thì cô
bạn đã bật khóc nức nở. Triệu Tiểu Dĩnh muốn xin lỗi, nhưng lại không có
đủ dũng khí để nói trước mặt mẹ mình, nên chỉ nhìn cô mà khóc, cho tới khi
bị mẹ kéo đi.

Kỷ Ức nhìn những người họ hàng ngồi trong phòng ăn đầy bàng quan, cô

chẳng nói lời nào, trở về phòng.

Cô khóa cửa lại.

Ngay lập tức cô nghe thấy bên ngoài, tiếng thím ba oán trách: “Bốn trăm

ngàn tệ đủ để mua một căn nhà ở ngoại ô rồi đấy. Thế mà cũng mở được
miệng ra đòi.”

“Có phải tiền của em đâu, em nói nhiều thế làm gì, cẩn thận làm ba nổi

giận đấy!” Chú ba nói có vẻ không hài lòng.

“Tôi nói cho thím biết, chuyện này còn rắc rối nhiều. Nhà họ Vương đòi

thằng lưu manh ấy bốn trăm ngàn tệ, nhưng lúc nãy họ cũng nói rồi đấy,
mấy thằng lưu manh ấy có đứa nào đủ hai mươi tuổi đâu, lấy tiền đâu ra?
Đến lúc đó bố mẹ thằng lưu manh ấy lại mò đến đây thôi, thím cứ đợi đấy
mà xem. Ấy, xảy ra chuyện lớn thế này mà bố mẹ Tây Tây cũng chẳng về.”
Thím hai cũng không nhịn được, “Chúng ta có là gì đâu, năm hết Tết đến
mà phải khom lưng cúi đầu suốt cả buổi tối, đúng là đen đủi. Nhanh nhanh
mời ba ra ăn cơm thôi, để tôi đi đun nóng đồ ăn.”

“Không về là chuyện bình thường, chị có biết lúc mẹ nó nghe điện thoại

đã nói gì không? Ông cụ nghe xong tức điên người.” Thím ba cũng tỏ ra
bức xúc, “Xảy ra chuyện lớn thế này mà mẹ nó cũng chẳng thèm nghĩ đến
việc về đây xử lý, lại còn nói, ngày xưa khi mới sinh Tây Tây ra, bao nhiêu
người đã bảo bát tự của con bé khắc với bố mẹ, quả nhiên không thể tránh
được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.