1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 261

Con người càng già thì kết cấu trí nhớ lại càng đơn giản. Họ chỉ nhớ

được những người đối xử tốt và những người đối xử tệ với mình. Sáng sớm
ngày mùng Một Tết, ông nội Quý và ông nội Kỷ ngồi tâm sự với nhau, khi
nhắc đến tên người con trai cả là ông cụ Kỷ lập tức trở nên kích động, lớn
tiếng mắng chửi, cứ liên tục chỉ ra ngoài cửa bảo Kỷ Ức cút đi càng xa càng
tốt. Thấy vậy ông nội Quý cũng biết rằng chẳng còn gì có thể nói thêm
được nữa.

Đây quả thật là chuyện trong nhà, người ngoài chỉ có thể khoanh tay

đứng nhìn.

Những gia đình hạnh phúc lúc nào cũng giống nhau, nhưng những gia

đình bất hạnh thì đều có nỗi khổ riêng.

Người không hiểu rõ thì cứ ngỡ như đang được nghe kể chuyện, câu

chuyện này lồng vào câu chuyện khác. Đôi khi xem tin tức xã hội sẽ thấy,
có những người không hề cùng quan hệ huyết thống lại có thể ở bên nhau
kiên quyết không rời. Nhưng đôi khi, có những người cùng huyết thống với
nhau lại mỗi người mỗi ngả.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, câu này không phải lúc nào cũng có

thể dùng được.

“Người nhà có nói gì thì cháu cũng chỉ nghe là xong, không cần phải nhớ

làm gì. Sau này cháu có làm gì thì cũng phải cẩn thận một chút, chờ đến lúc
tốt nghiệp là ổn rồi.” Mẹ Noãn Noãn gạt những sợi tóc mái lòa xòa trước
trán cho cô, “Tốt nghiệp cấp ba, vào đại học, là cháu có thể tự lập được rồi.
Ông nội Noãn Noãn nhờ dì nói với cháu rằng, ông đã mất bố mẹ từ khi mới
lên mười tuổi, mà vẫn có thể sống mạnh khỏe vui vẻ đến tận bây giờ, nên
những chuyện này đều không đáng gì đâu.”

Kỷ Ức nhìn mẹ của Noãn Noãn: “Cháu cảm ơn dì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.