1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 28

Cuối cùng Kỷ Ức mở miệng nói: “Là tôi trêu cậu đấy, cậu muốn làm gì

cũng được, nhưng phải trả đồ lại cho chúng tôi!”

Kỷ Ức chỉ muốn tránh cho Triệu Tiểu Dĩnh khỏi bị ăn đòn, nhưng sau

khi dứt lời, cô vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa của câu nói này. Mãi cho tới
khi Vương Hành Vũ lôi họ vào trong sân huấn luyện vượt chướng ngại vật
tám trăm mét, Kỷ Ức mới thấy sợ. Chẳng biết cái thằng nhóc trông như du
côn nhí này sẽ làm gì đây. Dù sao cũng là khu vực huấn luyện cho học viên
quân đội, trên đường chạy tám trăm mét còn có lưới sắt, có tường cao, có
bậc thang… nói chung là đầy đủ các loại chướng ngại vật mà những đứa trẻ
như chúng không thể nào vượt qua nổi…

Cuối cùng Vương Hành Vũ dừng lại trước một hố cát hình vuông, chỉ

tay nói: “Tao có thể trả đồ lại cho chúng mày, nhưng Kỷ Ức, mày phải nhảy
xuống đây.”

Nhảy xuống ư?

Vào một cái hố sâu ba mét?

Kỷ Ức đứng bên miệng hố, nhìn Triệu Tiểu Dĩnh đang khóc nức nở và

Quý Noãn Noãn loay hoay chẳng có kế sách gì, rồi lại nhìn xuống cái hố
sâu ba mét. Ngoài quân nhân đã được rèn luyện, thì dù là một người lớn
bình thường có nhảy xuống cũng khó lòng leo lên nổi…

“Cậu đảm bảo sẽ trả đồ lại cho chúng tôi chứ?” Kỷ Ức nhìn Vương Hành

Vũ nói.

“Nhiều lời, tao đã đồng ý với mày trước bao nhiêu anh em ở đây rồi!”

Kỷ Ức liều mình quyết tâm, và quả thật cứ thế… nhảy xuống…

Đầu cô bé bị chấn động đến mức xoay mòng mòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.