1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 30

Đã hai tháng không được gặp ba mẹ rồi…

Nhưng vách bê tông xung quanh chẳng có lấy một kẽ nứt, hoàn toàn

không có cách nào leo lên được.

Kỷ Ức cố gắng rất lâu, cuối cùng òa khóc ngồi phịch xuống. Nếu ba mẹ

nổi giận không quay lại thăm mình nữa thì phải làm sao…?

Thời gian trôi đi, Kỷ Ức càng nghĩ càng thấy tủi thân, cô bé vùi đầu vào

giữa hai đầu gối lánh vào trong góc khuất ánh mặt trời, chỉ biết khóc. Đây
không phải là lần đầu tiên Kỷ Ức khóc vì nhớ ba mẹ, nhưng lại là lần đầu
tiên khóc ở một nơi không phải là nhà. Cảm giác này thật bất lực quá, cô bé
chỉ thấy lúc này thật sự rất tủi thân, cảm giác ức chế đã lâu khiến Kỷ Ức tủi
thân vô cùng.

Đến khi có người nhảy vào hố cát, cô bé cũng chẳng hề phát hiện ra.

Tận tới khi, có một ngón tay nhẹ nhàng phủi đi những hạt cát bẩn xung

quanh đầu gối Kỷ Ức, do vết thương bị chạm đến, Kỷ Ức mới ngẩng lên
với đôi mắt nhòa đi vì nước mắt để nhìn người đối diện.

Nhiều năm về sau, Kỷ Ức không nhớ nổi lần đầu tiên gặp mặt, không

nhớ nổi ly kem khi gặp lần thứ hai nhưng vẫn nhớ mãi khung cảnh lúc này.
Chú út Quý với đôi mắt tối sầm rất đáng sợ đang ở trước mặt Kỷ Ức, quay
lưng lại mặt trời. Một lát sau mới chầm chậm, thật chậm rãi xua tan cơn
giận dữ. Đôi môi đang mím chặt cũng dần dần trở thành nụ cười.

Nụ cười đẹp cực kỳ.

Quý Thành Dương vốn định mắng Kỷ Ức, hố cát sâu thế này mà cũng

dám nhảy xuống, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.