1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 287

“A, quên mất không kể cho em nghe một chuyện cực kỳ thú vị!” Cô gái

lại cười, “Năm 98 có một trận lũ lụt rất lớn, Quý Thành Dương đang là ký
giả thực tập, phải đến hiện trường cùng với rất nhiều ký giả khác để luân
phiên đưa tin. Hồi ấy đến truyền hình trực tiếp cũng chỉ toàn quay mưa bão.
Thế mà anh ấy lại dám đưa tin trong cơn bão, anh ấy cứ không ngừng nói
‘Nước lũ đã dâng đến ống chân tôi rồi’, ‘Nước lũ đã lên đến hông tôi, tình
hình lũ lụt cực kỳ nghiêm trọng’, cuối cùng anh ấy lại dựa vào thân cây, nói
‘Nước lũ đã dâng đến ngực tôi rồi’… Lúc ấy, người dẫn chương trình tại đài
sợ chết khiếp, chỉ lo anh ấy và anh cầm máy quay bị lũ cuốn trôi. Sau trận
lũ lụt ấy, đài truyền hình đã xuất hiện mấy ký giả liều lĩnh không sợ chết,
hoa khôi đài chính là một trong số đó.”

Câu chuyện thú vị người ta kể đầy sôi nổi. Nhưng Kỷ Ức nghe mà thấy

rợn cả tóc gáy.

Cánh cửa bật mở.

Quý Thành Dương nhìn vào bên trong, nói: “Cảm ơn nhé.”

“Đừng khách sáo.” Cô gái đã ủi xong áo vest mà mình chuẩn bị mặc,

“Xin được gửi trả nguyên vẹn!”

Đôi mắt của Quý Thành Dương ẩn dưới chiếc mũ, anh cảm ơn thêm lần

nữa rồi vẫy tay với Kỷ Ức. Kỷ Ức đứng dậy vừa đi về phía anh vừa chỉnh
lại ba lô trên lưng. Khi hai người họ ra khỏi cửa, cô bỗng nắm lấy tay anh.

Quý Thành Dương bất ngờ, nhưng lập tức mỉm cười.

Anh rút tay về.

Sau đó giơ ngón trỏ và ngón giữa về phía Kỷ Ức, ra hiệu cho cô nắm lấy:

“Tay anh to quá, em chỉ cần nắm ngón tay là được, sẽ tiện hơn nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.