1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 303

Cô đứng trước cửa lớp học, chạm lên lỗ hổng phía trên cửa. Chỉ có lớp

mà cô đã từng học mới có vết nứt như thế này. Ngón tay cô khe khẽ lướt
qua, cô bỗng nhớ đến những ngày tháng vô lo vô nghĩ khi ấy. Cũng giống
như lời mẹ Noãn Noãn đã kể, hồi nhỏ khi ông nội đưa Kỷ Ức đến kiểm tra
vào lớp một, lúc ấy cô vẫn còn quá nhỏ, rất căng thẳng, đến mức hiệu
trưởng trường tiểu học hỏi cô rằng thủ đô của Trung Quốc là nơi nào, cô
liền đứng đực mặt ra, hoàn toàn là bộ dạng ngơ ngác đầu óc trống rỗng vì
sợ hãi.

Cũng may, điệu nhảy Tân Cương của Kỷ Ức cuối cùng đã chinh phục

được hiệu trưởng, và cô được phép nhập học. Hồi ấy quả thật cô rất ngốc
nghếch, hoàn toàn không giống với những đứa trẻ bây giờ, mới mấy tuổi
đầu đã biết lên mạng một cách thuần thục. Ông nội lúc ấy còn cười ha hả,
bảo rằng không sao không sao, thế nhưng bây giờ… Khi nãy cô về đến nhà,
ông nội có ra vào mấy lần nhưng chẳng hề nói với cô lấy một câu.

Mẹ Noãn Noãn nói quả là cực kỳ chính xác, khi già rồi, tính khí con

người cũng sẽ thay đổi.

Nếu như… tình cảm giữa người với người vĩnh viễn có thể không thay

đổi, mà cứ dừng lại mãi ở thời điểm tuyệt đẹp nhất thì tốt biết bao.

“Em có muốn vào trong không?” Giọng nói của Quý Thành Dương như

từ trên trời truyền xuống, kéo cô quay lại với hiện thực.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng lấp lánh, đầy mong chờ.

Quý Thành Dương cúi đầu, lôi một con dao quân đội của Thụy Sĩ màu

đỏ có khắc chữ “Thập” nhỏ ra, nắm trong lòng bàn tay và lựa chọn sử dụng
những công cụ có sẵn trên con dao ấy, ngang nhiên coi việc phá khóa nhẹ
tựa lông hồng. Kỷ Ức thở thật khẽ, cô căng thẳng quan sát xung quanh, chỉ
sợ có binh lính tuần tra trong viện đi ngang qua nhìn thấy cảnh này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.