1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 305

Kỷ Ức đã đi vào bên trong lớp học, trong này quả thật rất tối, nên cô

đành phải xé rách miếng giấy báo che cửa sổ xuống.

Chỉ tiếc là cô xé quá nhanh nên quên mất việc nơi này đã bị đóng cửa

hơn nửa năm, chỗ nào cũng phủ kín những bụi. Quý Thành Dương bị sặc
bụi ho đến cau mày nhíu mặt, anh kéo cô đến bên cạnh mình để tránh khỏi
những hạt bụi đang tung bay.

Kỷ Ức cũng ho, cùng anh lùi lại ra cửa rồi hết sức phấn khởi chỉ vào chỗ

ngồi thứ hai ở hàng đầu, nói: “Ngày xưa em ngồi ở chỗ này đấy!”

Cô có vẻ không mấy cam tâm nên oán thán, “Em ngồi ngay trước mặt

thầy giáo nên có muốn ngủ cũng chẳng được, từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng
ngồi bàn đầu, chưa từng được ngồi ra phía sau.”

Quý Thành Dương đánh giá thật kỹ bộ bàn ghế nho nhỏ ấy dưới ánh

trăng, rồi mỉm cười, “Tại sao thế? Vì cô giáo thích em nhất à?”

“Không phải… Vì em thấp quá, nếu ngồi đằng sau thì không nhìn thấy

chữ trên bảng.”

Quý Thành Dương cũng cười, đáp án giống hệt với suy nghĩ của anh.

Tất cả những chuyện đã qua khi đến tai Quý Thành Dương cứ như có

người đang lật lại từng trang trong album ảnh thời niên thiếu của Kỷ Ức cho
anh xem, những bức ảnh đã ố vàng, nhuốm màu năm tháng, cũ kỹ xa xưa.

Anh tiếp tục quan sát, hỏi: “Hồi nhỏ em có chụp nhiều ảnh không?”

Anh nhớ hàng năm, cứ đến sinh nhật là Noãn Noãn sẽ chụp ảnh để ghi

lại dấu vết trưởng thành từ nhỏ tới lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.