1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 311

Có người đi ngang qua chỗ họ đều sẽ mỉm cười chào hỏi Lưu Vãn Hạ.

Tính cách cô ôn hòa lại nhiệt tình, những người như thế này nếu có một
gương mặt xinh đẹp đoan trang thì đến đâu cũng sẽ được hoan nghênh. Quý
Thành Dương nhớ, từ hồi cấp ba, cô đã là nhà lãnh học bổng chuyên
nghiệp, có điều tuy là bạn cấp ba với nhau, nhưng hai người họ không hề
thân thiết.

Lưu Vãn Hạ đi tới, mỉm cười kể cho anh nghe những chuyện thú vị vừa

gặp phải khi nãy. Dường như bất cứ chuyện gì dưới cách miêu tả của cô
cũng đều trở nên sinh động và thú vị, quả nhiên là có tư chất trời sinh để
làm phát thanh viên.

“Tớ nghe nói cậu sẽ tham dự một chương trình trò chuyện?” Lưu Vãn Hạ

khoác túi trên tay, sánh bước cùng anh ra chỗ để xe. Quý Thành Dương rất
kinh ngạc, chuyện này mới được quyết định khoảng vài tiếng đồng hồ trước
thôi mà: “Tớ đúng là vừa đồng ý một chương trình, cơ bản là vì chủ đề của
họ xoay quanh các phóng viên mặt trận, ngoài ra họ còn mời mấy vị tiền bối
mà tớ rất kính trọng nữa.”

Lưu Vãn Hạ cười: “Nhắc đến mặt trận mới nhớ, thế cậu dự định thế nào?

Đâu thể cứ chạy ra chiến trường suốt đời được?”

“Tạm thời tớ vẫn chưa có dự định khác.” Việc mà anh làm vốn dĩ không

cần phải lên kế hoạch nghề nghiệp lâu dài. Một khi đã lựa chọn chiến
trường, có nghĩa là anh sẽ không quá cân nhắc đắn đo về những vấn đề thực
tế, như lương thưởng hằng năm, hay thăng chức và vô vàn vấn đề khác.

“Đây có phải là… chủ nghĩa anh hùng được di truyền trong gia đình cậu

không vậy?”

Quý Thành Dương cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.