1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 339

Anh lắc đầu: “Tôi chưa từng cầm súng trên chiến trường. Đôi khi các

binh lính sẽ đưa súng cho chúng tôi, nhưng chúng tôi chỉ đồng ý mặc áo
chống đạn chứ tuyệt đối không đụng đến những thứ khác.”

“Vì sao thế ạ?” Dĩ nhiên người dẫn chương trình biết rất rõ nguyên nhân

đằng sau. Nhưng để khơi gợi hứng thú của người xem, nên họ lúc nào cũng
phải dẫn dắt câu chuyện.

Quý Thành Dương cười: “Vào giây phút cầm súng lên, ký giả mặt trận

đã không còn là ký giả và không còn được bảo vệ nữa. Đó là điều mà mọi
người đều ngầm hiểu. Vậy nên, cho dù có gặp phải tình huống nguy hiểm
nhất thì chúng tôi vẫn phải kiềm chế nỗi sợ hãi muốn tự vệ lại, thứ duy nhất
mà chúng tôi cầm chỉ có thể là máy ảnh chứ không phải là vũ khí.”

Khi anh nói những lời này khiến mọi người cảm thấy máu trong người

sục sôi, không thể chỉ rõ ra lý do vì sao, nhưng đó chính là sức hấp dẫn
nhân cách rất kỳ diệu. Dì giúp việc thấy chủ đề rất có ý nghĩa nên cũng
dừng tay và nhìn lên ti vi, rồi cười nói: “Cậu này đẹp trai thật đấy, thế mà
bố mẹ cậu ấy cũng nỡ lòng để cậu ấy ra chiến trường suốt như vậy sao?”

Kỷ Ức cười, tiếp tục ngắm Quý Thành Dương trong ti vi.

Đây là lý tưởng, lý tưởng của anh.

Chương trình này được quay vào tháng Năm, trên màn hình là anh của

hai tháng trước… Bây giờ chắc chắn anh đã không còn như thế này nữa.
Trước khi thi đại học, anh gọi điện thoại đường dài cho Kỷ Ức, còn khẽ
cười kể rằng mình không tìm được chỗ để nạp điện thoại: “Mấy ngày anh
không cạo râu rồi đấy, anh sờ còn có cảm giác gai gai.” Quý Thành Dương
khi ấy đã nói như vậy trong điện thoại, “Lần sau về anh sẽ để em sờ thử
nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.