1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 464

Anh không định về nước nữa ư?

Tại sao bỗng nhiên anh lại có suy nghĩ như thế này? Tại sao anh chưa

bao giờ nói cho cô hay? Thế sau này thì sao? Sau này phải làm sao?

Trong thoáng chốc, Kỷ Ức cảm thấy trời như sắp sụp xuống, lần đầu tiên

cô có cảm giác này là lúc ở bệnh viện, nhìn thấy đôi mắt Quý Thành Dương
bị quấn băng trắng. Cảm giác ấy cực kỳ đáng sợ, cứ như cô bỗng chốc bị
đợt sóng dữ dội xô tới chìm xuống tận biển sâu, hoàn toàn ngộp thở, không
thể cử động, cơ thể cũng mất đi trọng lượng.

Cô không dám tin, gặng hỏi: Chú ấy nói không về nước nữa ư?

Vương Hạo Nhiên: Cậu ta nói vậy đấy.

Kỷ Ức không hỏi gì thêm, cô không tin.

Tuy lúc viết thư cho Quý Thành Dương cô cũng sẽ gặng hỏi rằng, có

phải anh cảm thấy cô gửi email cho anh quá tình cảm, quá nhiều tâm tư
thiếu nữ khiến anh thấy phiền phức không. Nhưng cô không tin rằng Quý
Thành Dương lại là một người không có trách nhiệm. Anh là lý tưởng từ
nhỏ đến lớn của cô, là mục tiêu cô luôn nỗ lực phấn đấu, là người mà cô
muốn trở thành.

Học kì hai năm thứ hai, cuộc sống của cô ngày càng trở nên đơn giản, chỉ

có học và viết thư cho Quý Thành Dương, sau đó liên tục gọi điện cho
Noãn Noãn để xác nhận việc Quý Thành Dương vẫn bình an. Càng ngày cô
càng khủng hoảng, nảy sinh những suy đoán rất đáng sợ rằng, liệu có phải
Quý Thành Dương đã xảy ra chuyện gì hay không, những email báo bình an
kia cũng chỉ là một thiết lập trả lời tự động để vỗ về mọi người mà thôi.

Noãn Noãn nghe thấy cô nói thế liền cười: “Tớ đã bảo rồi, trước khi yêu

cậu, chú út của tớ vốn đã như thế, nửa năm, thậm chí là cả năm cũng chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.