1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 541

chứa đựng những niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cô, đồng thời chứa cả
những nỗi đau khổ tương đương.

“Thế thì… ra ngoài ăn vậy.” Cô khẽ nói.

Suốt dọc đường đến đây, cô đã không ngừng chuẩn bị tâm lý cho mình,

nếu cô đã đồng ý ăn tối cùng anh thì đừng có làm chuyện gì khiến cả hai
quá khó xử. Hơn nữa hôm nay còn là Mười lăm tháng Giêng, Tết Nguyên
tiêu, là ngày lễ.

Kết quả vẫn là cô đã phá hỏng hết cả.

Tối hôm ấy, sau khi hai người ăn tối xong, anh đưa cô về trường.

Xe đi trên một con đường khá yên tĩnh mà Kỷ Ức không mấy quen. Cô

vừa nhìn khắp bốn phía con đường, vừa đoán xem tại sao Quý Thành
Dương lại quen thuộc với nơi này như vậy, mãi cho tới khi ánh mắt cô bị
một chiếc xe trong bóng tối ven đường thu hút.

“Em sao thế?” Quý Thành Dương cảm thấy cô kinh ngạc quay đầu lại

nhìn ra phía sau.

Nhưng khi nhìn vào kính chiếu hậu thì rõ ràng chẳng có ai cả.

“Em nhìn thấy chiếc xe kia đang động đậy, có phải là có người đang ăn

trộm không?” Kỷ Ức khẽ hỏi.

Quý Thành Dương chầm chậm đạp thắng xe và lùi lại một đoạn, sau khi

đã xác định được chiếc xe mà cô đang nhắc đến, anh hiếm khi im lặng một
hồi lâu như thế. Kỷ Ức quay đầu sang nhìn anh, anh mới hắng giọng đầy
không tự nhiên, bàn tay phải đang đặt trên vô lăng chuyển thành tư thế nắm
chặt: “Có lẽ không phải là trộm xe đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.