1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 590

“Anh từng phải cắt bỏ một phần gan, chân bị gãy ba lần, sức đề kháng

kém hơn người thường và cũng không được đi lại quá nhiều.” Anh dùng
cách biểu đạt ngắn gọn nhất để nói cho cô biết về những chấn thương nặng
nề không thể nào né tránh mà anh đã phải chịu đựng: “Thế nên sau này
đừng nói là chiến trường, đến phỏng vấn trong nước bình thường anh cũng
khó lòng mà thực hiện nổi.”

“Còn nữa…” Anh thoáng khựng lại vài giây và nói ra nguyên nhân khiến

anh cứ lưỡng lự mãi không quyết, “Căn cứ vào chuẩn đoán của bác sĩ, khả
năng có con của anh sau này là vô cùng thấp, gần như không thể.”

Trái tim cô hoàn toàn chùng xuống, đôi mắt đã khóc sưng húp giờ lại đỏ

hoe: “Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho em…”

“Lần này anh đi Mỹ lại làm kiểm tra toàn diện thêm lần nữa, đó là kết

luận cuối cùng… Anh biết như thế không công bằng với em.”

Cô né tránh ánh mắt anh: “Em đang nói về việc anh bị thương, chứ

không phải là… chuyện đó.”

Anh im lặng hồi lâu, đáp: “Em vẫn chưa đủ chín chắn, em không biết sự

quan trọng của con cái đối với một gia đình.”

“Em muốn ở bên cạnh anh, đâu có phải là vì…” Cô thổn thức, cắn chặt

môi, mặt dày tranh luận, “Vì muốn có con nên mới ở bên anh đâu.”

Kể từ khi anh về nước đến nay, cô rốt cuộc đã nghĩ những chuyện gì thế.

Cô hận lắm, hận sự do dự của bản thân.

Thật sự càng nghĩ càng khóc, càng khóc lại càng nghĩ ngợi thêm.

Quý Thành Dương ôm cô vào trong lòng, bất kể là lạnh lùng ngăn cản

hay dịu dàng an ủi cũng chẳng có tác dụng gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.