1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 668

Cuối cùng, câu chuyện chuyển hẳn sang một hướng khác, họ muốn đưa

cô ra nước ngoài du học.

Nhưng chuyện này cũng bị cô lắc đầu từ chối.

Cuộc nói chuyện đã kết thúc do khuyên nhủ thất bại.

Kỷ Ức ra khỏi phòng, khi thím ba lắc đầu với chú ba thì ông nội của Kỷ

Ức cũng nhìn thấy, ông thoáng nhíu mày, nói: “Tây Tây, về đạo lý thì ông
nội không cần phải quản cháu đến bây giờ. Con cái thì phải phụng dưỡng
bố mẹ, chứ nào có bố mẹ quản con cái cả đời? Chú ba cháu cũng không có
nghĩa vụ phải quản cháu thay bố.”

Trong lời ông nói có cảm xúc rất nặng nề.

Trong tầm mắt cô vẫn là phòng đọc sách, phòng ngủ và phòng vệ sinh

đầy quen thuộc, ông nội thích mặc quần bộ đội màu xanh đậm đang ngồi
trên ghế màu nâu: “Lần trước bố cháu về, ông mắng đuổi đi rồi, không biết
hiếu thuận với bố mẹ, đến con cái còn chẳng buồn quan tâm.” Ông nội tiếp
tục nói, và thể hiện thái độ cuối cùng: “Dù bố cháu có đối xử với ông như
thế, nhưng ông vẫn có tình cảm với cháu, hy vọng cháu có thể sống tốt.”

Tất cả mọi người đều lắng nghe những lời này.

Có lẽ vì từ nhỏ đã lớn lên bên ông nội, nên Kỷ Ức bị ông nói đến mức

sống mũi cay cay, hoàn toàn không thể bình tĩnh như lúc ở trong căn phòng
nhỏ khi nãy. Lúc bước vào cửa, cô đã có cảm giác rằng mình không còn có
nhà nữa. Ngày xưa lúc đi học cô ở nội trú, chỉ có cuối tuần mới về, nơi đây
vẫn có một căn phòng che mưa tránh bão cho cô, nhưng bây giờ thì cô đã
không còn nơi ấy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.