1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 67

Giữa việc chạy tiếp và đi tắt qua mặt hồ, Kỷ Ức quyết đoán chọn vế thứ

hai. Tình Tình là một đứa trẻ ngoan, tuy rất ngưỡng mộ Kỷ Ức nhưng vẫn
cố gọi với theo dặn dò: “Cậu cẩn thận đấy, tớ sẽ đợi cậu ở chỗ điểm danh.”
Dứt lời cô liền chạy tiếp.

Ở chỗ này không có bậc lên xuống mà chỉ là một sườn dốc, mùa hè toàn

cỏ xanh, mùa đông thì toàn các cây khô héo.

Kỷ Ức nhảy qua nhảy lại né tránh những đụn tuyết bẩn thỉu và băng vỡ

để chạy đến bên hồ. Cô giơ chân dẫm nhẹ lên mặt băng, sau khi khẳng định
được độ an toàn liền chạy một mạch băng qua đó. Các ông cụ đang trượt
băng đằng sau lưng nhìn theo đều liên tục dặn: “Cháu gái chạy chậm thôi!”
Cô quay lại làm mặt hề, đồng thời cũng không quên nhắc nhở các cụ đang
trượt tuyết: “Ông ơi, các ông cũng phải cẩn thận nhé!”

Cô trèo lên bờ bên kia, trốn sau gốc cây tùng, đứng chờ các bạn cùng lớp

chạy ngang qua rồi sẽ giả bộ thở dốc mệt mỏi chạy theo đằng sau cả đội. Cô
đang tính toán vui vẻ thì chợt thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình, cô lập tức
ỉu xìu: “Thầy Triệu… Em sai rồi…”

Quay đầu lại, làm ra vẻ sám hối.

Nhưng vẻ sám hối… lại đông cứng trên gương mặt cô.

“Tây Tây.” Người đàn ông trước mặt gọi tên cô: “Chú là Quý Thành

Dương.”

“Ừm… Cháu biết chứ… Chú… Quý Thành Dương.” Cô khẽ gọi tên anh.

Anh vẫn giống như hồi đó, nhưng cũng có điểm khác.

Lúc còn nhỏ khi nhìn anh, cô chỉ thấy những đặc điểm bề ngoài như da

rất trắng hay mắt hai mí. Còn bây giờ… khi nhìn anh, cô mới phát hiện ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.