1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 73

piano mà?”

Thế nên rất ít người chơi chiếc đàn piano ấy, trong cả đoàn chỉ có mình

anh thích nên thỉnh thoảng mới chơi.

“Trước đây có, nhưng bây giờ thì không.”

Họ đứng cách anh khá xa, thầy giáo có vẻ vẫn muốn nghe tiếp nên không

gọi anh ngay.

Thế là Kỷ Ức đứng bên cạnh thầy giáo, nhìn anh và nghe anh chơi đàn.

Sau cuộc gặp gỡ vội vã buổi sáng, chút bất an và nôn nóng trong đáy lòng
bỗng dưng chầm chậm tan biến… Người đàn ông chơi đàn piano có thể
cuốn hút đến vậy có lẽ là vì tư thế ngồi nghiêm trang, hoặc vì cảm giác
những ngón tay lướt trên những phím đàn đen trắng hoàn toàn khác với
phương thức diễn tấu bình thường.

Nếu lúc nhỏ cô không từ bỏ việc chơi đàn piano thì hay biết bao, biết đâu

cô có thể ngồi ở chỗ đó giống anh dưới ánh sáng trắng nhạt ngày đông và
diễn tấu một khúc nhạc hoàn hảo.

Nội hàm, buồn vui giấu kín không lộ ra ngoài.

Còn có chút cảm giác xa xôi ngàn dặm…

Bất kể là cách đàn của anh, hay con người anh.

Khi khúc nhạc kết thúc, anh vuốt ve những phím đàn như đầy hoài niệm

rồi đứng lên và quay đầu lại. Nhìn thấy thầy giáo và Kỷ Ức, anh thoáng
sững sờ, nhưng ngay lập tức nhớ ra trường Kỷ Ức học cũng chính là trường
cũ của mình. Anh bước tới, đang định mở lời thì tiếng chuông báo hiệu
chuẩn bị vào học chợt réo vang. Kỷ Ức mở tròn mắt: “Em vào lớp đây ạ!”
Cô quay người chạy về khu lớp học, còn một phút nữa là vào giờ học rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.