10 SUY NGHĨ KHÔNG BẰNG 1 HÀNH ĐỘNG - Trang 59

“Điều này không có nghĩa lý gì”. Họ cảm thấy cố gắng của mình và của
công ty là uổng công. Bô-ri đã nói rất hà khắc với người sếp thứ ba của
mình “Cho dù công ty ngày mai đóng cửa thì ai sẽ luyến tiếc nhỉ? Tôi
chắc là không.”

Thực tế, họ luôn đặt mình ngoài công việc, giống như người ngoài

cuộc, đặc biệt không chú ý đến mục đích công việc. Theo họ, cố gắng
làm việc cũng không có mục đích gì, họ sẽ không bao giờ cảm nhận
được niềm vui dốc tâm chú ý vào công việc. Công việc không quan trọng
chỉ có vẻ ngoài là căng thẳng.

Họ đã dồn sự chú ý vào trang phục, đó đúng là một chuyển biến hấp

dẫn. Giả sử những người không còn hứng thú với công việc về ăn mặc sẽ
có khuynh hướng lười nhác. Nhưng Bô-ri và Êlít không như vậy. Rất
mâu thuẫn, càng không quan tâm đến công việc thì họ càng chú ý đến
trang phục, họ cho rằng “Trang phục là bí quyết tiến tới thành công.” Ê-
lít đã nhiều lần nói “Với tôi chú ý đến trang phục là vấn đề rất quan
trọng”, và Bô-ri càng nói về vấn đề này nhiều hơn.

Khi họ ăn mặc gọn gàng đâu ra đấy thì thực sự rất hấp dẫn. Tất nhiên

tạo ấn tượng tốt với mọi người rất quan trọng. Vấn đề chính là ngoài
trang phục ra thì không có điều kiện nào khác có thể chống đỡ cho họ.
Họ thừa nhận không có hứng thú gì với công việc hàng ngày ở văn
phòng, nhưng đã vội vàng muốn được tăng lương, thăng chức. Nếu biểu
hiện công việc không thể giành được điều đó thì họ đành phải giành
chiến thắng bằng trang phục. Bôri nới lỏng ca vát rất điệu nghệ và nói
“Chỉ cần thoải mái một chút xem ra cũng giống như là tôi đang vô cùng
bận rộn.”

Nhiều lúc, họ cũng tính toán làm thế nào để cảm thấy rất vui vẻ. Bô-

ri nói khoác: “Mình có thể đoán được lúc nào sếp sẽ đến, và lúc nào ông
ta cũng nhìn thấy mình đang bận rộn”. Anh ấy vui vẻ cười rồi nói tiếp:
“Nhiều khi mình muốn đặt một người máy lên ghế, khi nào sếp đi qua
thì có thể gạt được ông ấy, còn mình thì chạy ra bờ biển chơi.”

Cũng như vậy Bô-ri cũng nghĩ ra trò đùa tinh quái để đấu tranh

chống chế. Công ty đã mở một tài khoản ở ngân hàng để anh thanh toán
khoản tiền tiệc tùng và công tác, cho phép mỗi tuần anh được đưa
khách ra nhà hàng gần công ty ăn trưa hai lần. Tất nhiên là công ty
muốn anh mời khách hàng đến để bàn chuyện làm ăn. Tháng 3, Bô-ri
tự hào nói: “Từ đầu năm đến giờ mình chưa mời một vị khách nào, cũng
không có ai kiểm tra hoá đơn tài khoản của mình, mình chỉ cần điền
một cái tên thích hợp vào thẻ tín dụng là được. Thật thú vị!”

Khi bước qua tuổi 30 họ bắt đầu bàn luận đến việc làm thế nào để

58

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.