10 TRUYỆN NGẮN HAY THẾ GIỚI - Trang 37

xoài ra con đường dốc, tay bám chặt lấy một hòn đá. Đôi chân chàng mềm
nhũn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Ông già bật cười, nắm lấy tay chàng kéo trở lại chỗ đất cứng hơn. Phóng

bước đứng trên con đường dốc, ông cụ nói:

– Tôi sẽ cho cậu xem thế nào là chân nghệ thuật bắn cung.
Tim Chi-Ch’ang đập mạnh, mặt nhợt nhạt, nhưng chàng vẫn còn khá

bình tĩnh để nhận thấy rằng ông cụ không cầm vật gì ở tay cả.

Với một giọng nói lớn và trầm, chàng hỏi:

– Vậy, cung của thầy ở đâu?
– Cung của ta? Ông lão đáp. – Cung của ta? Ông cười, lặp lại. – Bao lâu

còn buộc phải nhờ đến cung và tên, thì bấy lâu người xạ thủ vẫn chỉ còn
chập chững trong nghệ thuật của mình. Một bậc thầy chẳng cần gì đến
những thứ ấy.

Ngay lúc ấy, trên đầu họ có con chim điêu đang lượn quanh. Ẩn sĩ quan

sát, và Chi-Ch’ang rõi theo nét nhìn của ông cụ. Mãnh cầm bay hết sức cao,
đến nỗi đôi mắt tinh luyện của Chi-Ch’ang chỉ có thể thấy nó lớn hơn hạt
mè.

Kan-Ying lắp một mũi tên vô hình vào một cây cung tưởng tượng, và

trương dây bắn. Chi-Ch’ang cảm nghe tiếng réo không khí; tiếp đến, con
chim điêu ngưng vỗ cánh và rơi xuống như một phiến đá.

Chi-Ch’ang sững sờ. Bây giờ là lần đầu tiên chàng cảm thấy đó chính là

cái nghệ thuật mà bấy lâu nay chàng ước mong đạt đến.

Chàng đã sống chín năm trời trong núi với vị ẩn sĩ già. Phương pháp tu

luyện ra sao trong thời gian ấy, không ai biết được bao giờ. Năm thứ mười,
khi chàng xuống núi, mọi người ngạc nhiên về sự đổi thay nơi chàng. Nét
kiêu căng và quả quyết trên khuôn mặt chàng đã biến mất; bây giờ chỉ còn
vẻ bình thản thanh tịnh. Ông Wei Fei đến thăm đã phải nói ngay khi gặp
chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.