10 TRUYỆN NGẮN HAY THẾ GIỚI - Trang 57

Không một chút lưỡng lự, người đàn ông cầm lấy tiền đút túi.
Một giờ sau, khi tôi trở về, tôi lại trông thấy đồng bạc cắc ấy. Gã Kabul

đã cho Mini đồng bạc, vì thế má nó đã tra hỏi nó.

– Ai cho con đồng bạc nầy?
– Ông Kabul cho con, – Mini vui vẻ đáp.
– Ông Kabul cho con hả? – Mẹ nó xúc động thét lên. – Ôi! Mini. Sao

con lại nhận của ông ta thế hả?

Khi ấy tôi bước vào và cứu nó khỏi phải bị đòn. Tôi kiếm cách tra gạn

nó.

Tôi biết rằng, đấy không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau. Người Kabul

đã thắng vượt được sự sợ hãi đầu tiên của đứa bé bằng cách công khai đút
lót những hạt dẻ và hạnh nhân, do đó, đôi bên bây giờ đã trở nên thân thiết.

Họ đã chơi đùa với nhau một cách thích thú lạ lùng. Mini có thể ngồi

trước mặt anh ta, nhìn xuống dáng dấp khổng lồ của anh trong cái vẻ đường
hoàng tí tẹo của nó. Nó vừa cười, vừa hỏi:

– Này ông Kabul, ông mang gì trong cái bị thế?
Với cái giọng mũi của người sơn cước, anh ta đáp:
– Con voi!

Câu chuyện chẳng có gì đáng cười lắm, có lẽ; nhưng sao cả hai lại cười

một cách thích thú đến thế! Theo tôi, trong câu chuyện giữa con bé với
người đàn ông đã lớn tuổi ấy luôn luôn có một cái gì hấp dẫn lạ kỳ.

Thế rồi người Kabul không để lỡ cơ hội, anh ta lại hỏi:
– Ờ, này cô bé, vậy khi nào cô về nhà bố chồng đấy?

Thời bấy giờ, gần như hầu hết các cô trinh nữ Bengali từ nhỏ đã nghe nói

đến "nhà bố chồng"; nhưng chúng tôi cho rằng đấy là điều nhỏ mọn nên
không nói với các con tôi làm gì. Vì vậy, khi nghe hỏi, Mini có vẻ bối rối.
Nhưng nó không để lộ ra nét mặt mà lịch thiệp hỏi lại:

– Vậy thì ông có đến đấy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.