10 TRUYỆN NGẮN HAY THẾ GIỚI - Trang 61

Buổi sáng trời quang đãng. Sau những trận mưa rào, không khí như được

tắm gội sạch sẽ và ánh nắng trông giống như những tia vàng nguyên chất.
Nó sáng đến nỗi đã làm cho những bức tường bẩn thỉu của những con
đường hẹp ở thành phố Calcutta của chúng tôi cũng rực sáng lên. Từ khi
tiếng sáo nhạc đầu tiên trổi khúc, và mỗi lần nó réo rắt, nó đã làm cho tim
tôi thắt lại. Tiếng nức nở của âm điệu "Bhairavi" dường như đã làm tăng
cường độ đau đớn mà tôi cảm thấy vào lúc sắp đến phút chia tay. Mini, con
tôi đêm ấy về nhà chồng.

Từ sáng sớm tinh sương, tiếng ồn ào náo nhiệt khắp nhà. Một cái rạp lớn

đã được dựng lên giữa sân. Những cây đèn lồng có lục lạc đã được treo
khắp các phòng và ngoài hàng hiên. Trong nhà, mọi người có vẻ vui tươi
hào hứng. Tôi đang bận xem xét những việc chi tiêu thì có một người bước
vào, chào một cách trịnh trọng và đứng trước tôi. Đó là Rahman, người xứ
Kabul. Thoạt tiên, tôi không nhận ra anh ta. Anh ta không mang bị trên vai,
tóc cắt ngắn và vẻ cường tráng cũ hình như biến mất. Nhưng khi anh ta
mỉm cười, tôi chợt nhớ ra.

– Anh đã trở về hồi nào Rahman? – tôi hỏi.
– Tôi được phóng thích chiều hôm qua.
Câu nói đập mạnh vào tai tôi.

Lâu nay tôi chưa từng nói chuyện với một kẻ hung bạo nào, tim tôi thắt

lại, vì tôi nghĩ rằng, nếu anh ta không đến thì ngày lễ hôm nay toàn hảo biết
bao!

Tôi nói:
– Nhà có lễ tiệc, tôi bận lắm. Có thể, anh ghé lại chơi hôm khác được

không?

Anh ta lập tức quay gót; nhưng khi vừa đến cửa, anh ngập ngừng:
– Tôi không có thể thăm cô bé một tí sao, thưa ông? Anh ta tin rằng Mini

vẫn còn bé bỏng như độ nào. Anh đã hình dung nó đang chạy đến với anh
như thói quen thường lệ và gọi lên:

– Ô, Kabuliwallah! Kabuliwallah!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.