1001 TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI - Trang 33

Một bữa chúa nhật, tôi đang nóng đợi kỳ vận lương thường lệ, vì

lần này đồ ăn đến trễ. Buổi sáng đợi mãi mà không thấy, tôi đã tự
nhủ: “Có lẽ tại người ta bận đi lễ”. Đến trưa, trời mưa dông, tôi cho
là tại con la không thể lên đường được vì cơn mưa. Sau cùng, vào
lúc ba giờ, trời đã quang đãng và sườn núi đã lấp lánh ánh mặt trời.
Nền trời bao la, xanh biếc. Tôi nghe, qua tiếng nước rót thánh thót ở
mấy cành lá và tiếng rạch tràn vì quá ngập, tiếng lạc reo vang của
con la như tiếng chuông đổ trong ngày lễ Phục Sinh.

Tôi lấy làm ngạc nhiên là lần nầy không phải là thằng tiểu đồng

mang lương thực cho tôi, cũng không phải dì Norade với cái miệng
móm xọm. Các bạn thử đoán xem người đó là ai? Người đó, các
bạn ơi! Chính là nàng, cô bé Stéphanette, cô chủ nhỏ yêu quý của
tôi.

Tôi mở mắt mà ngờ mình chiêm bao. Tôi dụi mắt, nhìn cho tận

tường, người đẹp đang ngồi giữa những bao bằng miên liễu, vẻ mặt
nàng tươi hơn cỏ hoa, tóc nàng phất phới như gió quyến mây ngàn.
Tôi mừng quá, rừng cây xanh hình như cũng mừng với tôi.

Tôi cầm tay nàng đỡ xuống đất, rồi đem theo bao đồ ném vào

hang đá, cạnh ổ rơm. Cô chủ nhỏ theo bên tôi, hí hởn kể chuyện:
thằng nhỏ ở phải bệnh, dì Norade về quê nhà, và sở dĩ cô đến trễ là
vì một trận mưa rào ác ôn làm cho cô lạc đường. Nhưng mà tôi có
dễ tin như thế đâu? Cứ trông cô mặc đồ lễ, cái giải băng hồng viền
quanh mái tóc vàng óng ả, cái váy màu xanh tươi tắn với những sợi
ren, đóa hoa hồng đỏ thắm cài trên tóc, cái thập giá vàng lấp lánh
trên bộ ngực căng tròn như trái đồi. Và còn nữa, đôi môi nàng như
còn dư vị của những phút vui chưa trọn vẹn, đôi mắt nàng như gởi
vào đâu đâu, xa xôi, diệu vợi… Tất cả đã tố cáo rằng nàng đã nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.