1001 TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI - Trang 34

dối, nàng có vẻ đến từ một cuộc khiêu vũ nào hơn là vừa lạc lối
trong bụi rậm giữa cơn mưa.

Tôi biết rằng nàng rất đẹp, rất duyên dáng, rất khả ái, khiến cho

bọn con trai luôn luôn bao quanh làm cho nàng chậm chân, rồi đến
trễ, rồi nói dối. Nhưng tôi không hề giận nàng, tôi chỉ biết rằng tôi
yêu, Sơn Thần đã chứng minh cho lòng tôi.

Stéphanette, nàng tiên của mục tử!
Hỡi cô bé dễ thương! Tại sao mắt tôi nhìn cô mà không biết chán!

Không lần nào tôi thấy cô đẹp như lần nầy. Mái tóc buông lơi xuống
đôi vai tròn, đôi môi mọng đỏ như chùm nho, cái ngực tròn như quả
đồi, ngón tay thon thon như chiếc đũa của bà tiên. Thật ra, lâu nay
chưa lần nào tôi có dịp đứng gần nàng, nhìn tận mắt nàng để ngắm
nàng cho thỏa thích. Có những lúc đông về, khi đàn cừu đã về trại
và tôi về đồn điền để dùng bữa, tôi thường thấy nàng thoăn thoắt đi
ngang qua phòng ăn, nhưng nàng là cô chủ, tôi là kẻ ở, nàng có khi
nào nói với tôi một lời? Có lần đang ở sau trại, trông thấy nàng ra
cửa, tôi vội vàng nhìn theo thì bóng nàng đã khuất sau hàng giậu
xanh. Tôi thấy nàng có vẻ kiêu kỳ làm cho tôi khó chịu. Nhưng lần
này, cô chỉ đứng đối diện trước mặt tôi. Vẻ mặt nàng rất hiền từ, đôi
môi nàng có một thứ gì rất duyên dáng. Tôi tưởng như lúc bấy giờ
nàng là của riêng của tôi và tôi thấy tâm hồn tôi rộn lên những cảm
xúc sôi nổi và phức tạp.

Tôi đang sống trong cảnh nửa thực nửa mộng, bỗng Stéphanette

cất tiếng gọi tôi:

— Này mục tử, anh đưa tôi đi xem dinh thự của anh đi.
Nàng đưa tay vén váy lên cho khỏi vướng, rồi kéo tôi lần vào

hang đá. Nàng xem qua chỗ tôi nằm ngủ, thùng đựng cỏ với da trừu,
áo choàng tôi treo trên tường, và cả đến cây súng gỗ của tôi máng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.