1001 TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI - Trang 46

Dê lên tới núi. Mấy góc thông già hôm nay đẹp lạ lùng. Tất cả

tiếp nó như tiếp một bà Hoàng hậu trẻ tuổi. Mấy cây giẻ gai cúi đầu
mơn trớn nó. Mấy cây tước vàng vẹt hai bên khi nó đi ngang. Đó
đây mùi hương phảng phất.

Không còn dây, không còn cọc… Không còn có gì cấm cản nó.

Nó tự do nhảy rong, tự do ăn cỏ… Chính nơi đây mới thật là cỏ, cỏ
xanh mướt và cao khỏi sừng dê. Cỏ ngon lành thay! Cỏ có răng cưa
có mùi vị… khác hẳn với thứ cỏ ở vườn. Lại còn hoa nữa! Mấy cây
phong xanh cao nghệu, mấy cây lồng đèn đỏ rực, cả một rừng hoa
đang tràn đầy nhựa tươi.

Con Bạch Lê say mê lăn mình trong rừng cỏ, chạy lăng xăng;

luồn lỏi trong đám lá rơi hoa rụng. Rồi thình lình nó vùng dậy, chao
đầu về phía trước, vun vút chạy đi. Nó hí hởn đi khắp mọi nơi, khi
thì dưới hố, khi thì trên đỉnh đá cao. Người ta tưởng có đến mười
con dê của cụ Sĩ Huỳnh đang ở trên núi.

Vì con Bạch Lê không sợ gì cả.
Nó liến thoắng phóng qua mấy thác to, làm bắn tung tóe nước vào

mình. Đến khi mệt, nó nằm dài trên đá, phơi mình dưới ánh nắng.
Một lần, miệng ngậm một cành hoa trước, nó tiến đến một dốc cao
trên sườn núi, nhìn về phía đồng bằng.

Nó nhận ra ngôi nhà của cụ Sĩ Huỳnh và khu vườn cỏ. Những

cảnh ấy làm cho nó cười đến sa nước mắt. Nó nói:

— Nhỏ quá! Làm sao mình có thể sống được ở đây bấy lâu nay?
Than ôi! Mới đứng cao lên ngần ấy, dê đã tưởng mình bằng trái

đất!

Hôm đó thật là một ngày tươi đẹp nhất đối với dê cái của cụ Sĩ

Huỳnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.