1001 TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI - Trang 62

— Chính thư của hắn, của Thái Thạch. Hắn hiện ở trong một biệt

động đội và vẫn liên lạc với mẹ hắn. Còn Thái Sơn, đứa con trưởng
của bà ấy, đã vượt tuyến để theo quân kháng chiến.

Mỹ Hạnh lại kêu lên:
— Ông ơi, ông hãy tin tôi. Con tôi không thể viết thư cho tôi

được, tôi không hề biết chữ.

— Lát nữa đây, chúng tôi sẽ biết bà biết chữ hay không. Tôi

không muốn mất thời giờ với bà. Tôi khuyên bà hãy khai tất cả sự
thật, vì cực hình bà phải chịu sẽ thật là ghê gớm.

Vị sĩ quan ngảnh nhìn lại phía mấy tên lính:
— Chuẩn bị vài sợi thừng, một chiếc ghế dài và một lò lửa than.
Rồi đôi mắt hắn, ẩn trong bóng tối của vành nón, chiếu thẳng vào

đôi bàn tay tái mét đang chấp lại trước bụng của bà Mỹ Hạnh…

Đến đây, Mỹ Lan ngưng kể. Với bất cứ ai, cả với anh chàng

Trọng Khang khả ái, nó cũng không thể tiếp tục kể đoạn cuối. Đôi
hàm răng nó nghiến chặt, cổ nó nghẹn ngào, nó chỉ buông ra những
tiếng rú khiếp đảm, người ta có thể cho đó là những tiếng chuột
kêu… Tuy nhiên, mọi người đều hiểu rằng con bé đã phải chứng
kiến hàng giờ, sau kẽ vách, cảnh cực hình của mẹ nó; nó đã nghe
tiếng nức nở, tiếng rên siết, tiếng kêu van, tiếng thét kinh hồn, và
còn những tiếng rú thảm thiết, không giống chút nào với giọng nói
đầm ấm hiền hòa của người mẹ mà nó từng nghe hàng ngày.

Qua ngày sau, một bà láng giềng lẻn vào nhà bà Mỹ Hạnh. Bà ấy

trông thấy dưới đất một vũng máu, vài lọn tóc và vài mảnh giẻ
rách… Sau vách, trên chiếc giường xiêu vẹo; giữa mấy chiếc gối tả
tơi, còn Mỹ Lan đang nằm bất tỉnh tự bao giờ. Bà vội khép cửa lại
và lo cứu chữa cho con bé vô phước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.