1001 TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI - Trang 79

đường tiến thân, các họa sĩ trẻ thường lãnh vẽ cho các tạp chí, cũng
như các văn sĩ mầm non phải viết để đánh dấu sự hiện diện của
mình trong làng văn.

Liên đang mê mải vẽ, bỗng nghe có tiếng nói khe khẽ, lặp đi lặp

lại nhiều lần. Nàng vội bước đến giường Thúy.

Thúy mở mắt thao tháo nhìn ra cửa sổ, miệng đếm từng con số…

ngược lại:

— Mười hai… Mười một … Mười … Chín…
Liên ngạc nhiên nhìn theo ra cửa sổ. Nàng chỉ thấy cái sân vắng

vẻ, ngôi nhà trống trải bên cạnh, một cây trường xuân cằn cỗi mà
gió thu đã bứt gần hết lá, còn trơ lại những cành khô.

Liên hỏi bạn:
— Gì thế, Thúy?
Thúy lẩm bẩm như người sắp đứt hơi:
— Sáu. Sao bây giờ nó rụng mau quá. Mấy hôm trước có đến một

trăm chiếc, em đếm nhức cả đầu. Bây giờ thì dễ rồi. Kìa, lại một
chiếc nữa rụng. Chỉ còn lại năm chiếc thôi.

— Năm chiếc gì, hở Thúy?
— Lá cây trường xuân ấy mà. Khi chiếc lá cuối cùng rụng thì em

cũng chết theo. Em biết bịnh trạng em lắm. Bác sĩ có bảo với chị
không?

Liên cố lấy giọng duyên dáng:
— Chị thật vô lý! Lá trường xuân có liên can gì đến chị? Tại sao

chị cứ để ý đến cây trường xuân ấy? Đừng nghĩ vơ vẩn nữa, chị
nhé! Hồi sáng nầy, bác sĩ bảo chắc chắn không bao lâu nữa chị sẽ
khỏi bệnh. Để em nhớ xem ông ta bảo thế nào? Phải rồi, ông ta bảo
mười phần chị hy vọng đến chín sẽ bình phục. Bây giờ Thúy rán ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.