1001 TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI - Trang 82

— Thật đúng là đàn bà! Ai bảo là tôi không muốn làm kiểu cho

cô vẽ? Cô về đi, tôi theo cô ngay. Trời ơi, tôi đã bảo chỗ nầy không
phải là nơi để cho cô Thúy dưỡng bệnh. Ngày mai, tôi sẽ hoàn
thanh bức tranh họa, rồi chúng ra sẽ rời xa chốn nầy.

Khi Liên và lão Phiên lên lên thì Thúy đang ngủ Liên nhẹ nhàng

buông rèm xuống, kéo lão Phiên sang phòng bên. Hai người nhìn ra
cửa sổ, cây trường xuân ủ dột dưới cơn mưa, tuyết. Rồi họ lại nhìn
nhau, im lặng. Hôm nay, lão Phiên mặc chiếc áo xanh đã cũ, làm
kiểu một ẩn sĩ đang ngồi trên một tảng đá (bằng chiếc nồi lật úp).

Sáng hôm sau, Liên tỉnh dậy đã thấy Thúy đôi mắt ngơ ngác nhìn

qua kẽ rèm. Thấy Liên, Thúy nói nhanh:

— Vén rèm lên, chị Liên. Em muốn xem…
Liên chìu ý bạn, đến bên cửa sổ, từ từ vén rèm lên.
Ô kìa! Sau một đêm mưa gió điên cuồng, chiếc lá trường xuân

cuối cùng vẫn còn bám vững trên cành. Cuống nó vẫn còn xanh
nhưng đường viền răng cưa trên lá đã nhuộm màu vàng úa.

Thúy băn khoăn nói:
— Đó là chiếc lá cuối cùng. Em cứ tưởng nó đã rụng đêm qua rồi,

vì em nghe gió thổi mạnh lắm. Nhưng thế nào hôm nay nó cũng
rụng và em sẽ chết theo nó.

Liên cúi mặt sát gối bạn, giọng thật dịu dàng:
— Chị ơi! Chị hãy thương em. Em biết làm sao bây giờ, hở chị?
Thúy im lặng. Nàng đang chờ đợi linh hồn lìa khỏi xác để về cõi

hư vô huyền bí. Ý nghĩ u ám, sự tưởng tượng mãnh liệt đáng xâm
chiếm trọn vẹn tâm hồn nàng, khiến cho nàng không còn nghĩ đến
mối dây ràng buộc với bạn bè, với dương thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.