Vào đầu năm 1939, Otto Kuen tuyên bố rằng ông ta cần một nơi yên
tĩnh hơn để nghiên cứu ngôn ngữ. Gia đình bán nhà và chuyển tới Trân
Châu Cảng, gần nơi neo đậu chính của Hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ.
Tại đây, Rut Kuen mở một mỹ viện. Mỹ viện này rất được các bà vợ
của giới sĩ quan phục vụ trên hạm độ Mỹ ưa chuộng. Họ gặp nhau tại đây
như tại câu lạc bộ, họ vội vã trao đổi tin tức với nhau - nào là về những
cuộc bổ nhiệm mới hoặc về những chức vụ còn bỏ trống, nào là về chồng
họ bao giờ lên đường ra khơi và lên đường đi đâu, nào là về những cuộc
đón tiếp các con tàu mới đến và đôi khi họ thậm chí còn kể về những đặc
tính chiến đấu của những con tàu đó. Đồng thời họ cũng không quên ngồi
lê đôi mách về các thủ trưởng của họ - từ tư lệnh hạm đội cho đến chỉ huy
những con tàu riêng biệt...
Hàng ngày, Rut và Friden (bà ta cũng làm việc tại mỹ viện) báo cáo cho
Otto Kuen biết về những câu chuyện họ nghe thấy. Thông qua hệ thống liên
lạc, ông ta báo cáo lại những thông tin ấy cho lãnh sự quán Đức và Nhật.
Một lần, lãnh sự Nhật ở Honolulu là Otohiro Okuda cho người triệu Rut
và Otto đến và hội họp bí mật với nhau. Otohiro đề ra cho họ một nhiệm vụ
mới là thu thập những tin tức về tình hình trên hạm đội - ngày tháng chính
xác con tàu nào ra khơi và trở về, địa điểm chính xác các con tàu bỏ neo, số
lượng và các loại tàu. Otohiro cảm ơn họ về công việc họ đã làm và khi đề
cập đến công việc mới thì hứa hẹn sẽ trả cho họ nhiều tiền hơn nhiều.
Rut yêu cầu trả trước bốn mươi ngàn dollar, nhưng bố cô ta đồng ý chỉ
nhận trước mười bốn ngàn dollar, số tiền còn lại sẽ thanh toán sau khi hoàn
thành tốt đẹp công việc. Otto Kuen tỏ ra rất lo lắng: họ lấy đâu ra được
những tin tức như vậy? Nhưng Rut chỉ cười vang: cô ta đã hứa hôn với một
sĩ quan hải quân cao cấp Mỹ và có thể làm được tất cả! Giờ đây, cô ta đứng
ra chỉ đạo, còn bố cô ta chỉ thi hành các nhiệm vụ cô ta giao cho. Một điều
rất có lợi là bố cô ta đã từng phục vụ trong thuỷ quân và có đầu óc phân
tích. Cả hai bố con tạo thành một cặp bài trùng rất đẹp.