học hành của mình, và suốt một thời gian, nàng đã tạm quên đi cái thứ kỳ
diệu và tàn bạo vốn được gọi là TÌNH YÊU.
Trích từ nhật ký của Maria, khi nàng mới mười bảy tuổi:
Mục đích của mình là hiểu được tình yêu. Mình biết thế nào là sống khi
mình yêu, và mình biết rằng mọi điều mình có bây giờ, dù chúng có vẻ thú
vị nhưng không thực sự làm mình rung động.
Nhưng tình yêu là một thứ kinh khủng. Mình đã chứng kiến những nỗi đau
khổ của các bạn gái và mình không muốn điều tương tự như thế xảy ra với
mình. Họ từng cười nhạo mình vào sự ngây thơ của mình, nhưng giờ đây
họ lại hỏi mình làm cách nào mà mình có thể xoay xở với đàn ông tuyệt
như thế. Mình mỉm cười và không nói gì cả, bởi vì mình biết rằng phương
pháp cứu chữa đó còn tệ hơn cả vết thương của mình: Đơn giản là mình
không yêu . Mỗi ngày trôi qua, mình lại thấy rõ ràng hơn rằng những
người đàn ông mỏng manh như thế nào, họ thiếu kiên định và chung thủy
ra sao, bất an và đáng ngạc nhiên như thế nào, một vài ông bố của các cô
bạn gái đã gạ gẫm mình, nhưng mình từ chối. Lần đầu tiên, mình đã bị sốc,
nhưng bây giờ mình nghĩ đàn ông vẫn luôn là như thế.
Mặc dù mục đích của mình là hiểu được tình yêu, và mặc dù mình đau khổ
khi nghĩ về những người mình đã trao gửi trái tim, nhưng mình vẫn phải
thú nhận rằng những người khiến trái tim mình rung động lại thất bại trong
việc đánh thức thân thể mình, còn những người khuấy động được thân thể
mình lại thất bại trong việc khiến trái tim mình rung động.