11 PHÚT - Trang 248

Người tiếp viên xin được xem vé của nàng và nói rằng đáng tiếc là vé này
không phải là loại dừng ngang và đổi chuyến được. Maria lại tự an ủi mình
với ý nghĩ rằng viếng thăm một thành phố đẹp như thế mà chỉ có một mình
thì sẽ chỉ làm nàng thêm chán chường mà thôi. Nàng vẫn còn đang phải cố
bám lấy sự điềm tĩnh, cố xoay xở với cái sức mạnh ý chí của nàng, mà
không muốn hủy hoại nó bằng việc ngắm nhìn những cảnh đẹp và để nhớ ai
đó một cách mãnh liệt.

Nàng xuống máy bay, đi qua khu vực kiểm tra an ninh; hành lý của nàng sẽ
đi thẳng sang máy bay kế tiếp, bởi vậy nàng không phải bận tâm về chúng.
Cửa mở, những hành khách ùa ra ôm hôn những người đang đợi họ, vợ,
mẹ, con cái. Maria vờ như không để ý đến, cùng lúc ấy nàng lại trầm tư suy
nghĩ về sự cô đơn của mình, ngoại trừ việc lần này nàng đã có một bí mật,
một giấc mơ, chúng sẽ làm cho sự hiu quạnh của nàng bớt cay đắng hơn, và
cuộc đời sẽ dễ dàng hơn.

“Chúng ta sẽ luôn luôn có Paris.”
Giọng nói đó không phải là của một hướng dẫn viên du lịch hay của một
người lái taxi. Đôi chân nàng run rẩy khi nàng nghe thấy giọng nói ấy.
“Chúng ta sẽ luôn luôn có Paris ư?”
“Đó là một lời thoại từ một trong những bộ phim yêu thích của anh. Em có
muốn ngắm tháp Eiffel không?”
Ồ, vâng, nàng muốn, nàng rất muốn. Ralf đang ôm một bó hồng lớn, và đôi
mắt chàng tràn đầy ánh sáng mà nàng đã nhìn thấy vào ngày đầu tiên khi
chàng vẽ nàng trong lúc cơn gió lạnh giá bên ngoài làm nàng cảm thấy bất
tiện khi phải ngồi ở đó.
“Anh xoay xở cách nào mà có thể đến đây trước cả em thế?” Nàng hỏi, chỉ
để cố che giấu sự ngạc nhiên của mình; nàng không phải là không hứng thú
với câu trả lời, nhưng nàng cần một không gian để thở.

“Anh nhìn thấy em đang ngồi đọc một cuốn tạp chí ở sân bay Geneva. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.