khăng nói rằng ông ta đã phải lòng cô ngay khi nhìn thấy cô bước ra từ làn
nước. Ông ta cũng nghĩ rằng bộ bikini của cô rất dễ thương”.
Anh ta ngừng một lát.
“Nhưng này, thẳng thắn mà nói, nếu cô muốn tìm một anh bạn trai ở đây,
cô sẽ phải kiếm một bộ bikini khác; không ai, trừ anh chàng người Thụy Sĩ
này, tiến đến vì bộ bikini đó cả, nó đã quá lỗi mốt rồi.”
Maria làm như không nghe thấy điều đó. Mailson tiếp tục:
“Tôi không nghĩ là ông ta chỉ muốn bù khú đôi chút; ông ta tính toán là cô
có thể trở thành sự thu hút chính cho câu lạc bộ của ông ta. Dĩ nhiên, ông ta
chưa thấy cô hát hay nhảy, nhưng cô có thể học tất cả những thứ đó, vả lại
cô có sắc đẹp trời cho. Những người Châu Âu đều thế cả; họ đến đây và
tưởng tượng rằng tất cả phụ nữ Brazil đều gợi cảm và biết nhảy vũ điệu
Samba. Nếu ông ta nghiêm túc, tôi khuyên cô nên ký kết một hợp đồng
đàng hoàng và có chữ ký được xác nhận tại lãnh sự quán Thụy Sĩ trước khi
rời đất nước này. Tôi sẽ ở bãi biển vào ngày mai, bãi biển đối diện khách
sạn ấy, nếu cô muốn nói chuyện với tôi về bất cứ điều gì.”
Người đàn ông Thụy Sĩ mỉm cười suốt, ông ta nắm lấy cánh tay nàng và ra
dấu rằng xe taxi đang đợi họ.
“Nếu ông ta có ý định khác, và cô cũng có, thì khi đó cái giá thông thường
là ba trăm đô la một đêm. Đừng chấp nhận mức ít hơn.”
Trước khi nàng có thể nói điều gì khác, nàng đã thấy mình đang trên đường
đến nhà hàng, với người đàn ông ngồi bên đang nhẩm đi nhẩm lại những từ
mà ông ta muốn nói. Cuộc đối thoại rất đơn giản:
“Công việc? Đô la? Ngôi sao của Brazil?”
Maria, trong lúc đó, vẫn đang nghĩ về những điều tay phiên dịch kiêm nhân
viên an ninh đã nói: ba trăm đô la một đêm! Đó là cả một gia tài! Nàng
không phải chịu đau khổ vì tình yêu, nàng có thể dắt mũi người đàn ông
này giống như nàng đã làm với ông chủ cửa hiệu vải của nàng, kết hôn, có
những đứa con và mang đến cho cha mẹ nàng một cuộc sống thoải mái.