12 KỲ ÁN TRUNG HOA - Trang 166

Pháp giao du với nhiều bạn bè, ai nấy đều ngưỡng mộ chàng, tiếc rằng
khi bị khép án rồi chẳng còn thấy mặt bất cứ một ai. Chỉ riêng mình
Thủy Viên ngoại vẫn tin chắc rằng Lai Pháp không bao giờ tham dâm
đến mức trở thành kẻ ác đến như vậy, thường vào ngục thăm hỏi an ủi,
tiếp tế tiền bạc và thức ăn. Nhờ vậy Lai Pháp cũng không đến nỗi đói
khổ lắm.

Lai Pháp ngồi tù được gần 3 năm thì quan huyện Hồ Hồn đổi đi

nơi khác, chưa có quan huyện mới về thay. Tình hình càng thêm biến
động vì một nông dân tên là Phương Lạp nổi dậy chống lại triều đình
ở Giang Nam, thanh thế rất mạnh. Triều đình đành phải sai Đại tướng
Trương Thúc Dạ, phong ông làm Chiêu Thảo sứ dẫn đại quân đến tiễu
trừ.

Quân của Phương Lạp vốn ô hợp nên không thể chống nổi, phải

dẫn tàn quân bỏ chạy. Khi qua huyện Đồng Hương, Phương Lạp ra
lệnh cho quân phá toàn bộ cửa ngục thất, tha hồ cho tù nhân trốn ra
với ý đồ làm cho tình thế đại loạn thêm để dễ bề rút lui. Chỉ riêng Lai
Pháp vốn tính ngay thẳng chính trực, cho rằng trốn chạy khỏi ngục
thất càng làm cho tội thêm nặng, đã oan khuất càng thêm oan khuất
nên nhất định ngồi ở lại ngục thất, không bỏ trốn như những người
khác.

Khi Trương Thúc Dạ tiến quân vào huyện Đồng Hương, biết việc

này rất kinh ngạc, gọi Lai Pháp đến quân doanh hỏi:

— Tại sao ngươi không bỏ trốn?
Lai Pháp thưa:
— Tại hạ vốn là thư sinh, bị hàm oan nên mới bị giam trong ngục

thất. Thế nhưng tại hạ nghĩ rằng người làm quan đã có học hành đầy
đủ, thể nào cũng có quan huyện khác sáng suốt anh minh hơn giải oan
cho tại hạ nên dù chết cũng không bỏ trốn. Nếu như nhân lúc loạn lạc
mà bỏ trốn thì có khác gì bọn tù phạm hình sự tầm thường, đâu đáng
với công sức học hành sách thánh hiền?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.