12 KỲ ÁN TRUNG HOA - Trang 214

- Trời ôi! Chẳng biết kiếp trước Trương Thuận này làm nên

nghiệp báo gì mà nay phải nhận lấy oan ức tày đình như vậy. Ta đã
không giết người cướp của mà phải nhận tội, đã là quá lắm rồi, nay
còn phải vất vả trăm bề thì thật là trời không có mắt thương đến chúng
sinh.

Hết kêu khóc, Trương Thuận lại đâm ra điên khùng, lảm nhảm

nói một mình:

- Hỡi ôi! Hồn Vương Tuấn ở đâu mau về báo mộng cho quan

quân biết rõ sự tình. Hay ít nhất ngươi cũng chỉ cho ta biết cái đầu của
ngươi nằm chỗ nào mới phải. Còn tên giết người mà không dám nhận
tội kia, ta chết rồi cũng không chịu đầu thai đâu, quyết theo sát ngươi
mà báo oán, để ngươi còn phải chịu đau khổ gấp trăm lần như thế này
thì hồn phách ta mới siêu thoát được.

Trương Thuận kêu khóc quá dữ nên mấy tên sai nha cũng không

dám hành hạ nữa, thấy trời đã về chiều thì dìu hắn đứng dậy trở về
huyện đường. Trương Thuận hầu như đi không nổi, nghĩ rằng lần này
về tới nơi chắc chắn sẽ phải nhận lãnh cực hình đến tan da nát thịt.
Chẳng ngờ may mắn sao Sử Minh không hề hạch hỏi chút nào, chỉ sai
giam vào ngục thất như cũ.

Sáng hôm sau, Sử Minh cho người dán yết thị, tuyên bố chưa tìm

ra thủ cấp nạn nhân, nếu ai tìm được sẽ thưởng 20 quan tiền. Yết thị
dán lên chưa được mấy ngày thì đã có Đỗ Bưu đem cái thủ cấp nạn
nhân bọc trong túi vải đưa tới xin lãnh thưởng. Sử Minh rất mừng, hỏi:

- Ngươi tìm thấy thủ cấp này ở đâu vậy?
Đỗ Bưu thản nhiên đáp:
- Chẳng biết con gì đã ăn hết thịt da, còn xương thì mang đến

ngay hàng rào nhà tiểu dân mà để đấy. Đó là cái số tiểu dân được lộc
trời cho vậy.

Sử Minh gật gù tán thành, lập tức sai trích ngân khố huyện ra 20

quan tiền thưởng cho Đỗ Bưu. Sau đó ông phán xử tiếp đến Đào
Nương, gọi lên hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.